Chào tất cả các anh chị trong nhóm. Em viết những dòng này khi cảm thấy sự tổn thương và tủi nhục sâu sắc. Em không biết dựa vào đâu nên muốn chia sẻ cho nhẹ lòng sự dồn nén lâu nay. Em đã có quyết định của riêng mình nhưng lại luô không đủ dũng cảm. Em và chồng quen nhau tình cờ và kết hôn sau 6 tháng tìm hiểu trong sự đẩy thuyền tích cực từ phía gia đình chồng em. Em mới chỉ là một cô sinh viên mới ra trường nửa năm là lấy chồng. Chồng em thì hơn em 8 tuổi là người có ngoại hình ưa nhìn, công việc tốt, thu nhập cao, nhà, xe đều có.
Anh mang cho người khác cảm giác rất hiền lành và chỉ biết làm việc, gia đình. Em thì chẳng có gì nổi bật có chăng là cũng chỉ ưa nhìn, gia đình kinh tế bình thường không dư, học cũng tạm, nhanh nhẹn, nhưng so với chồng không có gì nổi trội. Bọn em quen nhau từ đầu đã xác định tìm hiểu để cưới vì gia đình anh ấy rất mong. Nhưng cãi vã thường xuyên hàng tuần. Bọn em có nhiều quan điểm tư tưởng khác nhau, em thì cá tính, chồng em lại rất gia trưởng, lúc nào cũng chỉ sợ vợ mình đàn áp, ngồi lên đầu chồng. Cứ cãi vã nhau là anh ấy xưng tao mày, chửi tục, có nhiều lần còn nói em là đứa lăng loàn, con đĩ. Thực sự em không biết sao mình mù quáng bỏ qua hết được. Vẫn chấp nhận yêu anh ấy, lụy tình. Qua cách phân tích của anh ấy em luôn thấy ân hận mỗi lần cãi nhau là lí do là do mình. Mình sai thì mình phải chấp nhận sự nổi cáu, giận giữ của anh ấy. Cho dù thực sự sự nổi giận ấy quá lớn so với sự việc.
Cứ thế vừa cãi nhau, nhưng vẫn chấp nhận cưới. Gia đình anh ấy biết va chạm cũng chỉ nói động viên em rằng anh làm việc nhiều, cường độ cao nệ căng thẳng, anh nói ra miệng thế thôi chứ trong lòng chẳng có gì, chứ tâm anh ấy tốt lắm. Em cứ mù quáng mà sống và yêu như vậy. Mà anh ấy ghen tuông một cách thái quá nữa. Dù biết em tối đi gặp bạn bè, đồng nghiệp hay anh chị em mà ăn ở ngoài là gọi điện, nhắn tin, bắt video call các thứ. Đỉnh điểm có lần em đi gửi quà trung thu cho chị khách hàng. Anh ý điên cuồng gọi video call bắt xem em đang đi với đồng nghiệp nào, hú hí gì vì hôm trước đó không báo với anh là đi gặp khách hàng. A gọi cho cả chị khách hàng của em xem em đến chưa còn gọi em là con chó nữa. Sự việc này như giọt nước tràn li với em. Vì công ty đồng nghiệp nam anh đều quen biết trước em. Chính anh bảo em hãy tới đó làm dù trước đó em chọn công việc khác. Nhưng anh cho rằng việc em chọn không có tương lai. Nói chung trong giai đoạn chờ kết hôn này anh chửi bới em hay đập bỏ đồ đạc, mâm cơm đều đã xảy ra. Em quyết định dừng lại thì lại biết mình có thai.
Em buồn và cảm thấy thương con rất nhiều. Thế là em lại lựa chọn vẫn chuẩn bị cưới. Giai đoạn từ khi bắt đầu mang thai tới khi đẻ là khoảng thời gian kinh khủng nhất của chúng em gần như tuần nào cũng chửi rủa, em như cái gai trong mắt anh vậy. Tuần nào em cũng khóc, khóc thương mình, thương con, khóc vì bản thân không dám dứt ra. Em gần như cắt đứt hết liên lạc với bạn bè. Cũng chỉ dám gọi điện thoại hỏi thăm bố mẹ khi anh đi làm. Gần ngày cưới vì cãi chửi nhau quá nhiều anh lại ghen tuông 1 câch hoang tưởng làm em quá sock. Em muốn bỏ trốn khỏi anh. Em nói dừng lại và chặn điện thoại. Bố mẹ anh lo lắng, sau này em mới được bố anh cho biết ban đầu anh bảo “kệ cho nó đi”, “con nó nó tự biết lo”, ” con mà lấy nó cũng chết sớm, khổ cả đời”. Nhưng em trốn khỏi anh 2 ngày thì anh nhắn tin khổ sở, an hận khóc lóc. Trước mặt họ hàng 2 bên anh nhận sai khi cư xử thô lỗ với em và hứa sẽ khiến em hạnh phúc. Em vì mủi lòng, vì thương con và thật sự vẫn yêu anh nên em lại bỏ qua. Em nghỉ làm ở nhà cơm nước cho anh từ đây. Nhưng dường như từ đây vì biết em không thể nào bỏ anh ấy được nên anh càng chửi em và quát tháo nhiều hơn. Có những lúc bố mẹ anh và cả bố mẹ em phải lo lắng sợ tinh thần em không ổn định gây họa cho đứa bé trong bụng. Và rồi điều gần như tất nhiên. Em có dấu hiệu trầm cảm và sau khi nghĩ tuyêt vọng 2 lần muốn tự tử thì khám bệnh em bị trầm cảm sau sinh.
Bề ngoài vẫn là 1 gia đình trẻ hạnh phúc, em có tất cả chồng tài giỏi yêu thương gia đình, nhà cửa, xe. Đối với vài người ghen tị khéo còn cho rằng em quá sung sướng khi vớ được người chồng tốt. Nhưng thật sự khi quen nhau em không để tâm về vật ngoài thân. Vì đến khi xác định cưới anh mới mua xe và nhà. Còn khi yêu nhau vẫn chỉ là chiếc xe máy bình thường, đi ăn vỉa hè và chẳng có quà gì ngoài 1 thỏi son 400k và bó hoa giấy. Em nói để mọi người hiểu em đến với anh không hè vì vật chất.
Anh luôn cho rằng bố mẹ em tạo tư tưởng chán cho em. Luôn tiêm vào đầu em các đòi hỏi chồng phải thế này thế kia, không vun vào mà toàn rỉ tai em những điều tiêu cực sau lưng anh ấy. Anh ấy bảo lần nào em về bố mẹ chơi em cũng sinh sự. Chứng tỏ là do bố mẹ em nói gì đó. Mà thực lòng bố mẹ em có 2 chị em mất 1, còn mình em bố mẹ em cũng thương anh như con. Yêu thương quý mến. Từ nhỏ em cũng phải cho lợn ăn, làm việc nhà chứ bố mẹ không hề chiều chuộng. Nhưng đối với chồng em thì cho rằng lúc nào bố mẹ cũng chiều hư em để em có chồng lại đòi chồng phải quan tâm thế này thế khác. Em buồn lắm buồn vì chồng mình không quý bố mẹ mình. Em lại con 1. Bố mẹ chỉ có em để trông ngóng. Anh tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Cũng chẳng bao giờ gọi hỏi thăm bố mẹ thế nào trừ tết. Càng ngày em càng thấy chồng em coi thường bố mẹ em khi cãi nhau với em lại bảo bố mẹ mày không biết dạy mày, rồi mày y như bố mày đòi hỏi. Mà bố em đòi hỏi gì đâu. Bố chỉ bảo rằng sao chả về chơi. Em thương bố mẹ mà đau cắt lòng. Xa xôi gì đâu từ Hà Nội về quê 135km. Mà em cũng chả dám tự 1 mình về. Đẻ mẹ xin về ngoại ở cữ chồng em còn bảo đấy lúc nào cũng chỉ chăm chăm về ngoại. Mà lòng ai đẻ chả muốn có mẹ mình ở bên. Lầm nào bố mẹ em lên chơi với cháu anh cũng kiếm chuyện sinh sự chửi nhau với em trước mặt bố mẹ em. Em biết bố mẹ buồn nhiều nhưng vẫn bảo thôi các con hạnh phúc là được. Chồng em có chửi bới như nào. Em gọi điện khóc bao lần, bố mẹ em cũng chứng kiến 5 6 lần. Nhưng chưa bao giờ bố mẹ em nửa lời gọi điện trách con không được chửi vợ con như thế, hay sao con lại cư xử như thế. Gặp nhau là bố mẹ em vẫn vui vẻ bình thường. Quan tâm săn sóc.
Em chẳng cần chồng em hỏi han bố mẹ em, cũng chẳng cần thăm nom. Nhưng em là phận con ruột em vẫn phải thăm nom bố mẹ em chứ. Tuần trước em ngỏ ý sau tết dương em cho con về ông bà ngoại chơi. Vì hơn tháng rồi chưa về. Mà em biết tính chồng năm nay con nhỏ chắc chắn trước tết em không về nhà ngoại được. Phải mùng 3 mới sang ngoại. Tháng 12 này em cũng đã cho con ở bà nội chơi 1 tuần, cuối tuần nào cũng vê nội và tất nhiên cả nghỉ lễ lần này nữa. Em nói không phải để so sánh nội ngoại mà để anh chị hiểu em không trống cuối tuần nào để cho con về ngoại được. Anh nhất trí nhưng hôm nay lại kiếm chuyện với em. Nhà em có mở 1 cửa hàng nhỏ để bán thêm vì từ hồi bầu em vẫn nghỉ gần năm nay chăm con ở nhà. Chồng em muốn em ở nhà trông con và buôn bán thêm thôi. Kinh tế chồng lo chính. Con còn nhỏ quá chưa đi lớp được nên em cũng thấy hợp lí. Cửa hàng có thuê nhân viên, tuần em chỉ ra 1 lần hoặc khi có việc. Thế mà hôm nay chồng em kiếm chuyện với em về ngoại có việc gì không hay về chơi thôi. Gần tết bao nhiêu việc, nhà cửa để cho ai, cửa hàng để cho ai. Trong khi cửa hàng có nhân viên, chồng em đi làm cả ngày. Buổi tối về nhà em có giúp việc theo giờ nấu cơm. Lúc nào cũng ích kỉ chỉ nghĩ cho nhà mình thôi. Chăm lo cho cái gia đình nhỏ này này đi lấy chồng rồi thì phải chăm lo cho nhà chồng chứ. Tết nhất về 1 2 hôm là được rồi. Làm sao cứ đòi nội ngoại như nhau. Chả thằng con rể nào nó về chơi suốt đâu. Tết nhất hoặc có công việc giỗ chạp gì thôi chứ. Đi lấy chồng mà ích kỉ thế. Em cũng nói qua nói lại vào câu rằng anh không coi đó là bố mẹ anh nhưng đó là bố mẹ em em vẫn phải đi về hỏi han bố mẹ em. Anh ấy nổi xung lên bảo cắt đứt đi cũng được. Mày sống ích kỉ lấy ck phải biết chăm lo cho nhà mình chứ. Con gái đi lấy chồng tết về thôi chứ. Người ta Lào cai Yên bái đi lấy chồng thì chả phải năm về 1 lần?. Còn nhiều nữa ạ. Nhưng nói chung là chửi em ích kỉ cứ thích về ngoại. Sống không biết điều. Em chỉ muốn hỏi anh chị thực lòng là chồng em kiếm chuyện gây sự với em chứ anh coi thường bố mẹ em quá rồi phải không ạ.
Em cảm thấy mình thật nhu nhược. Em thương bố mẹ em quá. Cảm thấy cuộc hôn nhân này quá ngột ngạt và không biết em đã tốn bao nước mắt dù mới cưới được 1 năm. Phải chăng do em quá trẻ để bước vào hôn nhân.