Em sống chung với mẹ chồng và sau đây là câu chuyện của em

0
173
5/5 - (1 bình chọn)

Em sống chung với mẹ chồng. Nói mệt mỏi thì không đúng, nhưng rất phiền phức. Bà là người luôn sợ bị người khác đánh giá, không bao giờ dám lên tiếng dù có chịu thiệt vì sợ mất lòng người khác. Bà sống theo kiểu muốn vừa lòng tất cả mọi người.

Bà lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại chuyện ngày xưa và bắt em phải biết ơn, dù cái ơn đấy em chẳng được hưởng chút nào. Bà luôn xót con xót cháu, nhưng là con cháu họ hàng, còn con cháu của mình thì bà coi như phải chịu thiệt để được lòng người khác. Khi con em và con họ hàng giành nhau đồ chơi, con em mặc định sai và bị mắng.

Bà thích chăm bẵm, cơm nước, làm việc này việc kia hộ người này người nọ, nhưng chỉ nhận việc để được tiếng tốt, rồi người làm là em. Bà thích mời người này người kia ăn cơm, và mặc định rằng việc đi làm, đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp là của em. Còn bà cứ vắt chân lên nằm. Nếu em kêu mệt, bà lại bảo em lười, không biết ơn, sống ích kỷ. Nhiều lúc em thấy mình như trâu chó, người nhà họ được phép mệt còn mình thì không.

Khách của bà thì bắt bọn em phục vụ không thiếu thứ gì, còn khi bọn em mời khách thì bà lại mặt nặng mày nhẹ, đến nỗi họ bảo không bao giờ đến chơi nữa. Chồng em cũng bực, nhưng không dám cãi lại bà gay gắt, đành nhịn và cùng em còng lưng làm.

Hơn nữa, mọi chi phí trong nhà, bà chưa phải mua lấy một gói muối hay một chai mắm bao giờ, nhưng lúc nào cũng yêu cầu nhà phải có cái này, phải có cái kia mới ra cái nhà. Rồi ai bảo bà là có con cháu mua sắm hết rồi, bà được hưởng phúc rồi, bà gạt đi bảo cho chúng nó tự do, bà thừa tiền mua sắm.

Chúng em không ra riêng được vì chỉ còn mình bà, chồng em cũng là con một. Đã có lúc chồng em bực quá bảo bà nếu còn oái oăm như thế, bọn em sẽ ra riêng. Bà dỗi không ăn cơm em nấu nữa, nhưng chỉ được hai bữa là lại chờ con dâu phục vụ.

Tâm sự để giải tỏa cùng các chị em!

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận