Hợp đồng hôn nhân chờ ngày anh nhận ra

0
103
5/5 - (6 bình chọn)

Bạn đang đọc truyện Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra! của tác giả Hạ Giai Kỳ. Còn cậu bé may mắn chạy thoát, chỉ mong mỏi có thể tìm được cô bé năm xưa đã cứu mình, vẫn khắc ghi sự thiện lương, ngây thơ, đáng yêu của cô bé, muốn tương lai cô sẽ trở thành vợ mình

Mười hai năm trôi qua, anh trở thành một vị tổng tài cao lãnh trên vạn người. Cuộc đời sắp đặt, anh nhận nhầm một người phụ nữ quỷ kế lắm mưu là người đã giúp mình.

Một ngày, mẹ anh đã ép anh lấy cô bởi bà hài lòng trước tấm lòng lương thiện và ngoan hiền của cô. Anh nhất quyết không đồng ý thì cha anh lấy tính mạng của người phụ nữ nhận nhầm kia uy hiếp. Từ đó, một cuộc hôn nhân đầy máu và nước mắt diễn ra với một bản hợp đồng 2 năm.

Tới lúc cô buông tay anh mới nhận ra mình đã sai tới mức nào.

– Sai lầm lớn nhất của em là đem lòng yêu anh, em mệt rồi, xin trả lại sự tự do cho anh!

– Xin em, đừng rời xa anh!!

Chương 1: Câu chuyện 12 năm trước!

Trong căn phòng Tổng Giám đốc của tập đoàn MH, Tần Chính Nguyên đang ngồi kí văn kiện thì chợt lại nhớ về hồi ức xưa.

Năm đó, anh chỉ mới 13 tuổi, trong lúc đi chơi đã bị một nhóm người bắt cóc. Bọn chúng là kẻ thù của gia đình anh, bắt cóc anh nhằm uy hiếp tống tiền cha mẹ anh. Đối với việc sinh ra trong một gia đình giàu có như anh thì việc bị bắt cóc là quá quen thuộc. Vậy nên lúc ấy anh cũng chẳng mảy may sợ hãi hay lo lắng gì.

Bọn bắt cóc trói anh vào một cái ghế trong căn nhà hoang cũ kĩ ở một xóm nhỏ nghèo nàn. Chúng nghĩ rằng một đứa con nít như anh sẽ chẳng thể làm gì được nên đã để mặc anh ở lại đó đi mua rượu về nhậu với nhau.

Đột nhiên lúc ấy có một cô bé xuất hiện trước mắt anh. Anh vẫn còn nhớ như in những câu nói giữa mình và bé gái ấy.

Fastback.(Hồi tưởng lại)

///- Anh ơi, sao anh lại bị trói ở đây?

Giọng nói ngây thơ ngọt như đường vang lên bên cạnh khiến anh bất giác quay đầu lại.

– Bé con, em làm gì ở đây?

– Em chui từ cái lỗ đằng kia vào đây chơi! Anh bị bắt cóc ạ, để em cởi dây giúp anh nhé!

– Em làm được hả?

– Dạ, mà sao anh không sợ vậy?

– Chuyện này anh sớm quen rồi!

Sau đó bé gái ấy đã cởi dây ra giúp cho anh. Nó dẫn anh tới chỗ cái lỗ chó kia.

– Anh ra trước đi!

Tần Chính Nguyên chui qua đó, cậu đưa tay vào để kéo luôn cô nhóc ra. Vừa mới chui qua được cái lỗ thì có một tên bắt cóc đã phát hiện ra và hét lên:

– Đâu ra con oắt kia vậy, dám chạy trốn!

Tiếng kêu của hắn đã báo hiệu cho mấy tên ở bên ngoài. Thấy đã bị phát hiện, cô nhóc kia kéo tay Tần Chính Nguyên chạy đi. Cả hai chạy tới cánh đồng cỏ cao hơn đầu cô bé rồi ngồi xuống trốn.

Bọn chúng ở phía sau không ngừng la hét và đuổi theo, nhưng tới đó thì mất dấu.

– Chết tiệt, để thằng nhóc đó trốn mất rồi, biết ăn nói thế nào với đại ca đây?

Cả bọn rời đi trong tức tối. Lúc này cả hai mới ngồi phịch xuống thở hồng hộc.

– Cảm ơn em nha nhóc.

– Em không phải là nhóc, em 10 tuổi rồi!

– Anh 13 rồi!

– Ồ, mà anh đẹp trai thiệt đó!

(Ui cái liêm sỉ của chj nhà😜😜)

– Nhóc cũng đáng yêu lắm!

– Em tặng anh này, đây là vòng cổ may mắn của mẹ em để lại cho em trước khi mất đó. Đem nó theo sẽ an toàn hơn nha!!!

– Cảm ơn em nha!

– Không có gì đâu, em còn một cái nữa ở nhà! Anh nhớ luôn đeo bên mình nha! Lớn lên nếu gặp lại em sẽ làm vợ anh!

. Cả hai đang nói dở câu chuyện thì một giọng nói vang lên.

– Tiểu Nguyên, con ở đâu!. ngôn tình sủng

Là giọng của mẹ anh. Ba mẹ anh mới tóm được bọn chúng thì chúng nói anh đã chạy thoát rồi nên mới đi tìm quanh đây.

– Con ở đây!

Hai đứa trẻ đứng lên để lộ đầu ra.

– Con không sao chứ!

– Không ạ, em ấy đã cứu con!

– Cảm ơn cháu đã giúp Tiểu Nguyên nhà bác!

– Dạ là tình cờ thôi ạ!

Lúc này cha anh-ông Tần Chính Hoàng lên tiếng:

– Chúng ta về thôi!

– Vậy anh đẹp trai em đi đây, tạm biệt anh!

. Bé gái nhỏ nhanh chóng rời khỏi đó.//

End Fastback.

Sau ngày hôm đó, cha mẹ đã đưa anh tới Mĩ để định cư. Anh luôn đeo sợi dây chuyền mà cô bé đó tặng cho mình. Mỗi khi nhìn vào nó anh lại nhớ tới cô bé nhỏ đã cứu mình năm xưa.

Thời gian quả thật là không chờ đợi một ai. Mới đó đã 12 năm trôi qua, Tần Chính Nguyên anh bây giờ đã là Tổng Giám đốc của tập đoàn MH dưới một người trên vạn người khi chỉ mới 25 tuổi. Còn bé gái năm nào giờ chắc cũng đã là một thiếu nữ 22 tuổi. Sau lần bắt cóc đó, anh trở lên lạnh lùng và ít nói hơn. Trong thâm tâm anh luôn tồn tại một ý niệm là sẽ cưới người đã cứu mình.

Bỗng cánh cửa văn phòng Tổng Giám đốc bật mở, từ bên ngoài một người con gái bước vào. Cô gái này ăn mặc thật sự mà nói thi chính là “thiếu vải” trầm trọng.

– Anh yêu, chúng ta về thôi!

– Được!

Cô gái này tên là Lý Nhã Hân, bạn gái của anh. Còn lí do vì sao cô ta lại được anh chọn chỉ bởi vì một sai lầm.

Năm 22 tuổi, anh chính thức trở thành Tổng Giám đốc. Sau đó anh ngay lập tức bắt tay vào điều tra để tìm lại cô bé năm xưa. Năm đó, địa điểm anh được cứu là ở thôn Nghi Sương nằm ở ngoại ô thành phố S.

Nhưng việc điều tra này cũng chẳng hề dễ dàng bởi lúc ấy anh quên mất không hỏi tên của cô bé ấy, ngoại trừ tuổi ra. Trong quá trình tìm kiếm lại nhầm lẫn với Lý Nhã Hân bởi cô ta cũng ở thôn đó.

Không chỉ vậy, khi anh đưa ra sợi dây chuyền thì Lý Nhã Hân còn thừa nhận nó là của mình. Lý Nhã Hân muốn được làm người phụ nữ của anh để được ăn sung mặc sướng. Và quả nhiên, anh lại thật sự tin rằng cô ta là người đã cứu mình mà để cô ta trở thành bạn gái của anh.

Tần Chính Nguyên đã từng đưa cô ta về ra mắt với cha mẹ mình. Với con mắt của người từng trải, mẹ và ba anh nhất quyết không chấp nhận người như Lý Nhã Hân trở thành thiếu phu nhân của Tần gia. Cũng vì lý đó mà mối quan hệ giữa anh và cha mẹ mình bị rạn nứt.

Từ lúc quen biết, Lý Nhã Hân cũng chuyển về sống chung với anh. Ở trước mặt anh, cô ta luôn tỏ ra hiền lành, đối xử tốt với mọi người. Nhưng sau lưng, Lý Nhã Hân mới lộ ra bản chất thật của mình, cả ngày chỉ biết ngồi chơi, bắt bẻ người giúp việc trong biệt thự. Mọi người vô cùng bức xúc với cô ta nhưng lại chẳng dám ho he gì vì bị đe dọa dám lắm lời sẽ bị đuổi việc.

Chương 2: Tâm sự!

Tại một căn phòng trọ nhỏ.

Bạch Nhược Vy tỉnh dậy trên chiếc giường đơn cũ kĩ.

Cô -Bạch Nhược Vy 22 tuổi, sinh viên đại học kinh tế năm 3. Cha mẹ cô mất từ lúc cô mới 14 tuổi do tai nạn giao thông. Lần đó cô may mắn thoát chết nhưng cha mẹ cô đã vĩnh viễn rời xa cô mãi mãi. Lúc ấy cô gần như suy sụp vì hoảng loạn và đau buồn. Nhưng sau đó cô vẫn cố gắng gượng lại bản thân. Trước kia gia đình cô cũng thuộc dạng khá giả. Nhưng sau khi ba mẹ cô mất thì căn nhà của gia đình cô cũng phải bán đi để trả nợ. Còn lại chút tiền để dành cô thuê một căn phòng trọ nhỏ.

Hàng ngày, cô vừa đi học vừa đi làm. Những buổi sáng không phải lên lớp cô đi làm phục vụ tại một nhà hàng. Buổi chiều sau khi tan học cô đi phát tờ rơi trong 2 tiếng và tối thì nhận may khuy( cúc) áo hộ cho những người trong phố. Cả ngày không một lúc nào cô được nghỉ ngơi, làm việc cật lực để kiếm tiền trang trải cuộc sống cũng như đóng học phí.

Mặc dù vậy nhưng cô chưa từng bỏ cuộc, bởi cô tin ba mẹ trên trời sẽ luôn dõi theo cô. Cô học rất giỏi, thường xuyên nhận được tiền học bổng và được trợ cấp do hoàn cảnh khó khăn.

Ở lớp cô luôn là học sinh xuất sắc, được các thầy cô yêu quý.

Do đêm qua may đồ khuya nên sáng ra tỉnh dậy có chút mệt. Cô dậy thay đồ rồi đi bộ ra bến xe buýt chờ. Chợt Nhược Vy thấy có chiếc ví trước mặt. Cô tiến tới nhặt lên, nhìn phía trước có một người phụ nữ trung niên đang tìm gì đó trong túi xách cô liền bước tới:

– Bác ơi, chiếc ví này có phải của bác không ạ?

– Ôi, cảm ơn cháu nhé cô gái!

– Dạ không có gì, việc nên làm thôi ạ!

– Cháu tốt bụng thật đó!

– Bác quá lời, thôi cháu xin phép cháu đang vội ạ!

Bạch Nhược Vy vừa định bước lên xe thì thấy một người bà lão đang chen lấn trong hàng người. Cô tiến tới đỡ tay bà lão ấy rồi dìu bà lên xe. Trên xe, cô nhường vị trí cuối cùng cho nà còn mình thì đứng.

Tất cả hành động của cô đều lọt vào đôi mắt của người phụ nữ trung niên vừa rồi. Bà ấy gật đầu hài lòng nhìn cô.

– Quả là cô gái tốt, đã lương thiện rồi lại còn xinh xắn như vậy.

Sau đó người phụ nữ ấy bước lên chiếc xe ô tô sang trọng ở phía sau xe buýt.

(Đoán xem người phụ nữ đó là ai??)

____________

Xuống xe buýt, Bạch Nhược Vy nhanh chân vào trường. Cũng may là vừa mới vào đến cửa lớp thì đánh trống. Phù! Xém xíu là muộn học rồi.

Cô bước xuống chỗ ngồi của mình ở gần cuối lớp, một cô gái nhanh nhảu nói:

– Nhược Vy, sao nay cậu đi muộn vậy?

– Tối qua mình thức khuya, sáng suýt nữa là ngủ quên rồi!

Cô gái này là Diệp Cẩn Huyên bạn thân của cô. Ban đầu lúc mới đến chỉ có mình Cẩn Huyên là đồng ý chơi chung với cô. Hai người thân thiết với nhau như chị em ruột. Cẩn Huyên học không giỏi lắm nhưng cô nàng hát rất hay, gương mặt lại ưa nhìn. Ước mơ của Cẩn Huyên là trở thành một ca sĩ nổi tiếng.

Một buổi sáng lại trôi qua, cô trở về nhà chuẩn bị để tới nhà hàng làm thêm.

__________________

– Alo, cậu điều tra về cô bé lúc sáng chúng ta gặp ở trạm xe buýt cho tôi.

– Vâng, phu nhân.

_______________________

Buổi chiều nay cô được nghỉ không cần đi phát tờ rơi. Bạch Nhược Vy thay một chiếc áo thun phối với quần jean đơn giản.

Bạch Nhược Vy đi dạo bên bờ hồ, ngắm nhìn bầu trời lúc xế chiều. Từ ngày cha mẹ mất, cô trở lên trầm tĩnh hơn rất nhiều, cô không còn cười nhiều như trước mà luôn giấu kín tâm tư, cảm xúc của mình. Ngoài Cẩn Huyên thì những tâm tư đó cô không biết lên giãi bày cùng với ai.

Chợt có một giọng nói nhẹ nhàng của một bà lão vang lên bên cạnh:

– Cháu gái, có tâm sự gì sao?

– Dạ! Bà cũng thích đi dạo vào buổi chiều ạ!

– Đúng vậy! Cháu có chuyện buồn sao?

– Không ạ, chỉ là đang nhớ lại chút kỉ niệm xưa thôi ạ!

– Không phiền có thể kể cho bà nghe được không.

Cô chần chừ rồi cũng đồng ý. Bạch Nhược Vy kể hết về câu chuyện của bản thân mình từ khi cha mẹ mất đến hiện tại cho bà lão nghe. Cảm giác chia sẻ với một ai đó lúc tâm trạng nặng nề thật sự thoải mái.

Bà lão ấy nghe câu chuyện của cô mà cảm thấy thương cho cô gái nhỏ này. Mới 22 tuổi mà đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy.

Chiều tối, người của bà lão tới đón. Trước khi rờiddi bà nắm tay Nhược Vy niềm nở:

– Cháu gái, mai cháu có rảnh không?

– Dạ mai chủ nhật, cháu phải đi làm thêm vào buổi chiều ạ!

– Vậy sáng mai tới nhà bà chơi nha, bà rất thích cháu.

Bạch Nhược Vy khó lòng thoái thác, bà ấy đã có lời mời nếu cô từ chối cũng không phải phép.

– Dạ!

__________________________

Sáng hôm sau, 7h sáng tại khu nhà

Bạch Nhược Vy đang chuẩn bị ra ngoài mua đồ liền thấy một chiếc ô tô đen đỗ trước cửa nhà mình. Cửa xe mở, một người bước từ trong ra tiến lại gần. Cô theo bản năng lùi lại chợt người đó lên tiếng:

– Xin chào, cô có phải Bạch Nhược Vy không ạ.

– Đúng vậy, tôi là Bạch Nhược Vy, anh là…..

– Tôi theo lệnh của bà chủ tới đón cô!

– Bà chủ của anh là…….

– Cô cứ đi rồi sẽ biết!

Biết không tránh được nên Bạch Nhược Vy nửa tin nửa ngờ bước lên xe. chiếc xe ngay lập tức lăn bánh. Qua thành phố nhộn nhịp, chiếc xe tới ngoại ô ít người phong cảnh hữu tình.

Nửa giờ sau, xe dừng lại, Bạch Nhược Vy bước ra. Cô sửng sốt trước những gì mình thấy. Một ngôi biệt thự với thiết kế cổ điển phong cách Châu Âu rộng lớn. Trước cổng là một con đường nhỏ, hai bên với rất nhiều hoa và cây cối.

Cô theo bước chân người giúp việc ở cổng tiến vào căn biệt thự sang trọng mà lòng ngũ vị tạp trần. Rốt cuộc là ai kêu cô tới đây, và với mục đích gì?

Chương 3: Bữa tối

Bước vào trong, cô thấy ở phòng khách là hai người, một bà lão và một người phụ nữ trung niên đang ngồi chuyện trò. Cô nhận ra bà lão kia còn người phụ nữ trung niên không hiểu sao cô lại thấy quen quen như đa từng gặp ở đâu rồi.

Nghe tiếng bước chân ở ngoài vào, hai người trên ghế mới dừng trò chuyện mà quay qua. Thấy Bạch Nhược Vy, bà lão kia ngay tức khắc lên tiếng:

– Tiểu Vy, cháu tới rồi hả, mau lại đây!

Cô tiến tới khom người cúi chào:

– Cháu chào bà, cháu chào bác.

Người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy cô bé trước mặt, nhận ra ngay Bạch Nhược Vy là cô gái đã nhặt được bóp tiền của bà ở trạm xe buýt.

– Mẹ, mẹ quen cô bé này ạ?

Đông Phương Dung ngay lập tức quay sang hỏi mẹ chồng mình.

– Đúng, hôm qua ta ra bờ hồ tản bộ, gặp được Tiểu Vy, có tâm sự đôi chút, hôm nay ta kêu con bé tới đây chơi. Một đứa trẻ xinh đẹp ngoan ngoãn vậy mà hoàn cảnh trớ trêu.

– Cũng rất lương thiện, thật thà nữa!

Nghe Đông Phương Dung khen mình Nhược Vy có chút bất ngờ. Hồi lâu cô mới nhớ ra mình đã gặp bà ấy tại trạm xe buýt.

– Tiểu Vy, cháu ngồi xuống đi. Má Trần, đem chút hoa quả lên đây.

– Vâng.

Cô vâng lời ngồi xuống giữa hai người, má Trần thì bước chân vào bếp chuẩn bị trái cây.

Cả ba người nói chuyện rất hợp nhau. Tần lão phu nhân và Đông Phương Dung rất thích cô gái này. Cả hai đều chỉ mong cô trở thành con/cháu dâu của mình thôi.

Tới giờ cơm trưa, Nhược Vy vốn muốn trở về lại bị hai người giữ ở lại ăn cơm. Dẫu sao cũng không phải quá thân thiết nên cô cũng có chút ngại, nhưng dù có từ chối thế nào hai người cũng không buông ra. Cuối cùng cô phải bất đắc dĩ ở lại ăn cơm với họ.

Một bàn thức ăn thịnh soạn với đủ các món sơn hào hải vị đầy đủ chất dinh dưỡng bày ra trước mặt cô. Trong bữa cơm, cả hai cứ liên tục gắp thức ăn cho cô, thái độ quan tâm của họ khiến Nhược Vy cảm thấy rất ấm áp. Kể từ khi ba mẹ mất đã rất lâu rồi cô chưa được cảm nhận lại bữa cơm gia đình.

– Tiểu Vy à, con có bạn trai chưa?

Bất chợt Tần phu nhân lên tiếng hỏi.

– Dạ chưa, cháu còn đang đi học nên không để ý chuyện yêu đương nam nữ cho lắm!

Nghe thấy cô chưa có bạn trai, Tần khu nhân tự động gạt bỏ vế sau câu nói của cô hớn hở nói:

– Nếu vậy cháu làm con dâu bác nha, con trai ta năm nay 25 tuổi rồi!

Cô nghe mà bị sặc luôn miếng cơm trong miệng, vội vàng cầm ly nước bên cạnh uống.

– Dạ….sao cơ ạ?

– Cháu lấy con trai bác nha, bác rất muốn cháu trở thành con dâu bác!

Cô cũng đến cạn lời với bà rồi. Trông thái độ hiện tại ai không biết còn tưởng bà muốn con dâu đến vã lắm rồi, muốn bán luôn con trai của mình vậy!

– Cháu….cháu đâu có quen con trai bác đâu, hơn nữa hôn nhân cần phải xuất phát từ tình yêu chứ ạ. Cháu ngay cả mặt anh ấy còn không biết như thế nào nữa!

– Cái đó đâu quan trọng đâu, dần dần làm quen cũng được mà! Cháu đồng ý với bác đi nha!

Tần lão phu nhân ngồi bên cạnh cũng đã sớm biểu lộ tâm tình của mình lúc này khi nghe đề nghị của con dâu: Ý kiến không tồi.

– Vậy hôn nhân làm sao lâu bền được ạ, hơn nữa anh ta cũng đâu có thích cháu! Chắc gì anh ấy đã đồng ý ạ!

– Cái đó cháu không cần lo đâu, nó nhất định sẽ đồng ý.

Cô chắc chắn rằng anh ta sẽ không bao giờ chấp nhận cưới một người mà ngay đến mặt còn chưa biết.

Dùng xong bữa trưa, cô liền xin phép về để chiều còn đi làm. Lão phu nhân và bác gái dường như rất thích cô, còn dặn khi nào cô rảnh hãy tới chơi. Vì phép tốt thiệt nên cô cũng đồng ý.

_________________________

Liên tiếp mấy ngày sau đó, cứ có thời gian rảnh cô liền tới chơi, trò chuyện với họ. Cảm giác được hai người quan tâm giống như mẹ và bà của cô vậy. Cũng không thấy họ nhắc tới chuyện kết hôn nữa nên Nhược Vy nghĩ họ đã quên rồi, thật may!!

Một buổi tối, cô ở lại dùng bữa với hai người.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Nhược Vy đang phụ Má Trần dọn thức ăn lên liền bất giác quay đầu lại.

Đập vào mắt cô là một người con trai cao 1m85, khuôn mặt đẹp không tì vết nhưng biểu cảm lại thập phần lạnh lùng. Phía sau là một người đàn ông trung niên, cô đoán chắc đây có lẽ là con trai và chồng của Đông Phương Dung-Tần Chính Nguyên và Tần Chính Hoàng.

Tần Chính Nguyên bước vào nhà liền tùy ý ngồi xuống ghế. Đột nhiên hôm nay mẹ lại gọi nói anh về nhà ăn cơm. Sau lần anh đưa Lý Nhã Hân về ra mắt bị bà và ba phản đối, tình cảm giữa anh và họ bắt đầu xuất hiện khoảng cách.

Từ lúc lên làm Tổng Giám đốc của MH, anh đã chuyển ra ở riêng tại biệt thự của mình. Ở cùng còn có Lý Nhã Hân.

Có lần bà đột ngột tới thăm, thấy Lý Nhã Hân ở trong nhà liền nổi giận đùng đùng mà bệnh tim tái phát. Vì tránh làm mẹ mình kích động nên anh đã mua nhà riêng cho Lý Nhã Hân.

Cũng khá lâu rồi anh chưa về lại nơi này. Bởi không hiểu sao cha mẹ, thậm chí là cả bà nội của anh cũng không chấp nhận Lý Nhã Hân.

Tầm mắt Tần Chính Nguyên va vào thân ảnh của một người con gái trong bếp. Cô ta là ai, tại sao lại ở đây?

Đến bữa cơm, bà nội anh ngồi bên phải, đối diện là mẹ anh và cô gái lạ mặt vừa rồi trong bếp, cha anh ngồi cạnh anh.

Trong cả bữa cơm, bà và mẹ anh hầu như đầu quay quanh nói chuyện với cô, cha anh cũng không ngoại lệ. Tần Chính Nguyên ngồi đó mà như người tàng hình không ai điếm xỉa tới.

– Chính Nguyên, con đã 25 tuổi rồi, mau chóng lấy vợ sinh con đi!

Anh coi như không nghe thấy lời của mẹ mình tiếp tục ăn cơm. Bà thấy thái độ của anh thì hơi tức giận song nghĩ đến Nhược Vy còn đang ở đây liền kìm lại.

– Con không nghe thấy mẹ nói gì sao?

Anh cười nhạt trong lòng. Lúc anh đưa người anh yêu về thì nhất quyết nói không chấp nhận. Bây giờ lại giục anh lấy vợ sinh con?

– Con đã nói rồi, cả đời này ngoại trừ Nhã Hân không ai có tư cách làm vợ con.

Tần Chính Nguyên nói xong liền đứng dậy, rời khỏi bàn ăn lái xe rời khỏi. Bạch Nhược Vy ngồi đó đã hoàn toàn hiểu anh hoàn toàn không vừa ý với cuộc hôn nhân này.

– Bác, anh ta không đồng ý thì thôi ạ!

– Tiểu Vy, thực sự bác rất muốn cháu trơ thành con dâu bác. Yên tâm đi, nó sẽ đồng ý thôi.

Cha anh-Tần Chính Hoàng ngồi đối diện cũng mở miệng:

– Đúng đó, cháu yên tâm, chuyện này để hai bác lo!

Vì khó sinh nên hai ông bà chỉ có mình Tần Chính Nguyên, từ lâu đã khao khát có một cô con gái. Ông cũng cảm thấy hài lòng với cô gái này, lương thiện hiền lành, lại tháo vát việc nhà. Biết cả vợ và mẹ mình đều đồng ý nên ông cũng chẳng có ý kiến, thật tâm cũng rất mong cô trở thành dâu nhà họ Tần.

Chị Vy được cả nhà chồng bảo kê hết mực rồi!

Cảnh báo: Hố này RẤT ngược đó, kết thì vẫn HE nha. Ai không có nhu cầu ngược thì làm ơn đừng nhảy, tác giả không có nhu cầu nhận gạch đá xây biệt thự đâu.🙄🙄🙄

Mấy ngày không ra chương mới add giục dữ quá đành vắt óc ra nghĩ lời lẽ câu từ cho đủ. Thấy bộ đang up kia flop dữ quá nên giờ chắc sẽ up song song với iêm này vậy

Chương 4: Hôn lễ không chú rể

Hôm sau, tại tập đoàn MH.

Tần Chính Nguyên đang ngồi làm việc thì nhận được điện thoại của mẹ nói nội bị bệnh. Tần Chính Nguyên liền thu xếp đồ đạc lại lái xe về nhà chính Tần gia.

Bước vào nhà, anh sải bước trên đôi chân dài tiến vào phòng lão phu nhân.

Bà nội anh đang nằm trên giường, khuôn mặt có chút ốm yếu. Năm nay bà đã hơn 70 rồi, sức khỏe cũng có chút yếu đi. Cha mẹ anh đang ngồi bên mép giường, đỡ bà anh tựa vào gối.

– Mẹ, sao đột nhiên bà đổ bệnh vậy? Hôm qua chẳng phải rất tốt đó sao?

– Bà con giờ cũng lớn tuổi rồi, bệnh tật ốm yếu biết đâu mà tránh.

Anh ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh giường của bà, Tần lão phu nhân liền kéo lấy tay anh vỗ:

– Tiểu Nguyên, bà bây giờ cũng gần đất xa trời rồi. Tuổi này giờ chỉ mong được an nhàn bên con bên cháu. Cháu cũng không còn trẻ, mau chóng lấy vợ sinh chắt cho ta bồng đi thôi, cái thân bệnh này sống cũng chẳng lâu nữa.

– Bà nội, cháu vẫn còn trẻ, chuyện đó từ từ cũng được mà!

– Cháu còn trẻ nhưng ta và ba mẹ cháu làm sao chờ nổi. Đời người ai biết ngắn dài ra sao. Chúng ta không cần môn đăng hộ đối, chỉ cần có một đứa cháu dâu hiền thảo ngoan ngoãn là đủ rồi.

– Dạ!

– Cháu thấy Tiểu Vy thế nào, con bé vừa xinh xắn, ngoan hiền lại rất hiểu chuyện.

– Cháu có người mình thích rồi!

Bà nghe cũng chẳng nói làm gì nữa, xua tay đuổi Tần Chính Nguyên ra ngoài nói muốn nghỉ ngơi.

Phòng khách.

– Chính Nguyên, con cũng nghe bà nội con nói rồi đấy. Chúng ta đều rất thích Tiểu Vy.

– Nhưng con không muốn cưới cô ta!

– Tại sao, ta nói cho con biết, ngoại trừ Tiểu Vy ra, ta không chấp nhận ai là con dâu nhà họ Tần, đặc biệt là con hồ ly Lý Nhã Hân kia!

– Yêu ai và muốn cưới ai đó là quyền của con!

– Nếu mày muốn bảo đảm sự an toàn cho con nhỏ đó thì tốt nhất nên đồng ý hôn sự này. Ta không bao giờ chấp nhận đứa con gái mưu mô lòng dạ đen tối đó trở thành thiếu phu nhân của Tần gia!

– Ba đây là đang uy hiếp con!

– Điều đó con tự hiểu, nếu muốn Lý Nhã Hân ên ổn thì tốt nhất đồng ý lấy Tiểu Vy!!

– Được, kết hôn chứ gì, con đồng ý!

Anh gần như nghiến răng mà trả lời ba mẹ. Thật không ngờ ba anh lại uy hiếp anh bằng tính mạng của Lý Nhã Hân. Được thôi, kết hôn thì kết hôn, anh nhất định sẽ cho đứa con gái kia sống trong địa ngục!

_____________________

Chẳng mấy chốc hôn lễ đã diễn ra. Lễ kết hôn được tổ chức trong âm thầm, chỉ có vài người họ hàng thân thích. Chủ yếu là nhà trai do nhà cô chẳng còn ai gần gũi. Hôn lễ được diễn ra ngay tại biệt thự Tần gia.

Tới giờ lành, MC tuyên bố hôn lễ bắt đầu. Nhưng mãi không thấy chú rể đâu, Bạch Nhược Vy đứng một mình trên lễ đường.

– Chuyện gì vậy? Chú rể đâu sao không thấy?

Có mấy khách mời xôn xao bàn tán đứng bên dưới. Cha mẹ Tần cũng tiến tới hỏi người phục vụ:

– Thiếu gia đâu? Sao còn chưa vào?

– Dạ, phu nhân, lúc nãy tôi vào thông báo, không thấy ai trả lời, đẩy cửa vào thì đã không thấy ai rồi. Hỏi mấy người canh cổng họ nói thiếu gia đã rời đi một lúc rồi.

Cha mẹ Tần nghe mà máu trong người sôi cả lên. Thằng chết bầm này, dám bỏ đi khỏi hôn lễ. Như này có khác gì vả vào mặt cha mẹ cũng như Tiểu Vy không?

Đông Phương Dung nhìn về phía cô ây náy. Nhược Vy tuy rất buồn nhưng cũng cố gượng cười để tránh làm họ thấy tội lỗi. Kết cục này là do cô tự chọn, là cô đồng ý lấy anh. Hôn lễ này anh không hề mong chờ hay cảm thấy cần thiết!

Cuối cùng, cha mẹ Tần đành phải viện lí do Tần Chính Nguyên có việc bận nên hôn lễ tạm rời sang ngày khác. Mọi người thấy cũng chán nên ra về, chỉ còn lại cha mẹ Tần và cô cùng mấy giúp việc trong nhà. Bà nội sức khỏe yếu nên đã trở về nghỉ trước.

Cha mẹ Tần đi tới trước mặt cô áy náy:

– Tiểu Vy, xin lỗi con, khiến con phải chịu uất ức rồi!

– Dạ, không sao ạ, lỗi cũng không phải tại cha mẹ, là do con tự nguyện kết hôn với anh ấy.

Đông Phương Dung vỗ vỗ tay cô an ủi rồi trở về nghỉ ngơi. Bên đây, cô được một nữ hầu nhỏ tuổi, trông cũng khá hiền lành tên Tiểu Hòa đưa lên phòng. Ba mẹ Tần đã đề nghị sau khi kết hôn anh và cô phải ở đây một tuần.

– Thiếu phu nhân, phòng của cô và thiếu gia ở đây ạ!

– Cảm ơn em!

– Dạ không có gì ạ!

Chờ Tiểu Hòa rời đi rồi, cô mới chậm chạp khép cánh cửa lại. Trút bỏ bộ váy cưới nặng nề trên người, cô bước vào phòng tắm.

Xả nước vào bồn, cô thả lỏng cơ thể ngâm mình trong đó. Ngày hôm nay thật sự vô cùng mệt mỏi đối với cô. Ha, lễ kết hôn nhưng không hề thấy bóng dáng của chú rể. Cuối cùng đến cả hôn lễ cũng hủy bỏ.

۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵۵

Cùng thời điểm đó, tại chung cư của Lý Nhã Hân.

Sau khi rời khỏi hôn lễ, Tần Chính Nguyên ngay lập tức tới đây. Cánh cửa mở ra hiện lên là thân hình nóng bỏng của Lý Nhã Hân trong bộ váy ren nửa kín nửa hở. Cô ta choàng tay lên cổ Tần Chính Nguyên mà giả bộ ngạc nhiên:

– Nguyên, sao anh lại tới đây, không phải hôm nay là ngày anh kết hôn sao?

– Anh không hề tham gia hôn lễ đó!

– Tại sao, chẳng lẽ là vì em ư?

– Đúng vậy, Tần Chính Nguyên anh chỉ yêu một mình em, anh không bao giờ chấp nhận cô ta làm vợ, chỉ có em mới xứng là vợ anh!

– Anh biết không, hôm nay em đã rất tuyệt vọng. Em rất lo anh lấy vợ rồi sẽ không cần tới em nữa, em không muốn bị vứt bỏ.

Lý Nhã Hân nói mà nước mắt chảy như mưa, tài năng diễn xuất của cô ta quả thật xuất sắc. Oscar đã nợ cô ta một chiếc cúp rồi!

Tần Chính Nguyên ôm lấy cô ta dỗ dành, trong lòng lại càng chán ghét Nhược Vy. Cũng tại cô ta xuất hiện mà anh và Nhã Hân phải như vậy.

Tần Chính Nguyên bế Lý Nhã Hân lên tiến vào phòng ngủ. Chẳng mấy chốc trong căn phòng vang lên đầy tiếng rên rỉ ái muội đầy dâm đãng của Lý Nhã Hân.

– A…mạnh nữa đi anh!

– Nguyên…nhanh chút….em sướng lắm….

(Ôi mẹ ơi sao tui có thể tạo ra con mụ này vậy, có lên cho ả knockout ngay luôn không nhỉ???🤔🤔🤔)

♢♢♢♢♢♢♢♢♢♢♢♢♢♢♢

Sáng hôm sau.

Nhược Vy vốn có thói quen dậy sớm nên mới 6h sáng cô đã thức giấc.

Nhìn căn phòng trông không, nửa chiếc giường còn lại lạnh lẽo, cô biết đêm qua anh không hề trở về. Trong mắt anh cô hoàn toàn không đáng để tâm.

Vệ sinh cá nhân xong, thay một bộ đồ đơn giản, cô bước xuống nhà. Thấy ông Tần đang ngồi đọc báo, Đông Phương Dung ngồi uống trà tâm sự với mẹ.

– Chào bà, chào ba mẹ ạ!

– Tiểu Vy, sao con dậy sớm vậy? Lạ giường nên ngủ không ngon sao?

Thấy cô mẹ anh lập tức lên tiếng hỏi han.

– Dạ không, đêm qua con ngủ ngon lắm ạ, tại con quen dậy sớm rồi thôi.

– Sau này con không cần dậy sớm vậy đâu, việc nhà đã có gia nhân lo rồi.

– Dạ! Không sao ạ. Làm việc nhà đôi lúc cũng là việc để giết thời gian.

– Ừm, tùy con. Mà Chính Nguyên đâu rồi, nó chưa dậy sao?

– Dạ…anh ấy…anh ấy..

Cô không biết nên nói thế nào cứ ấp úng không ngừng.

– Tối qua nó không trở về?

Lời này do Tần Chính Hoàng nói ra, đây không phải là câu hỏi mà là lời khẳng định.

Bà nội vẫy tay với cô ý muốn cô ngồi xuống.

– Tiểu Vy, khiến cháu chịu khổ rồi. Yên tâm, còn có ta và ba mẹ bảo vệ cho cháu, thằng nhãi đó dám bắt nạt cháu phải nói với chúng ta biết không. Ta làm chủ cho cháu!

– Cháu cảm ơn bà ạ.

Bà nội Tần xoa đầu cô hiền từ. Đứa trẻ này thiếu thốn tình cảm lâu nên luôn cố tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ.

Bạch Nhược Vy cảm động ôm chầm lấy bà. Đã lâu rồi cô mới được nếm trải cảm giác có người nhà bên cạnh, yêu thương quan tâm cô. Cảm giác ấm áp lan tràn trong tim, trào ra giọt lệ nơi khóe mắt.

Chương 5: Chẳng phải cô muốn gả cho tôi lắm sao?(H+)

Một tuần nhanh chóng trôi qua. Suốt cả tuần số lần Tần Chính Nguyên về nhà dường như chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hơn hết là anh không muốn ngủ chung giường với cô nên những đêm đó cô đều ngủ trên sofa chật hẹp.

Hôm nay là ngày anh và cô dọn về biệt thự của anh. Đồ đạc của cô cũng không có nhiều nên không quá mất công dọn dẹp. Trong mắt bà nội và bố mẹ, Tần Chính Nguyên luôn tỏ ra bản thân đã chấp nhận hôn nhân này. Lúc về còn chu đáo giúp cô cầm đồ để vào xe, mở cửa cho Nhược Vy.

Nhưng vừa đi cách biệt thự một khoảng cách, giọng nói của anh lạnh lẽo vang lên:

– Xuống xe!

Cô khó hiểu nhìn anh lại đổi lại một ánh mắt rét lạnh và giọng nói bực bội:

– Tôi nói cô xuống xe!

Nhược Vy không còn cách nào khác đành phải mở cửa xe bước xuống. Ngay lập tức chiếc xe sang trọng vụt đi.

Cô đi chậm rãi trên con đường vắng. Ở đây ít người qua lại nên muốn bắt xe cũng khó. Mãi tới lúc ra tới đường lớn rồi Nhược Vy mới nhớ ra một chuyện quan trọng: Cô đâu biết biệt thự của anh ở đâu, giờ về bằng cách nào?

Nghĩ không ra cách, cô đành gọi điện cho mẹ chồng hỏi:

– Chuyện gì vậy Tiểu Vy?

– Dạ, con có chuyện muốn hỏi ạ! Mẹ ơi biệt thự riêng của anh Nguyên ở đâu ạ?

– Sao vậy, không phải con về cùng nó sao? Nó dám bỏ con lại một mình hả? Để đó mẹ cho nó biết tay!

Cô thấy giọng bà có vẻ đang tức giận nên nhanh chóng đỡ lời trước khi bi kịch xảy ra:

– Dạ không phải đâu ạ, tại anh ấy có việc đột xuất ở công ty nên đi trước thôi mẹ!

– Con đang ở đâu, chờ chút mẹ kêu tài xế đến đón!

– Dạ không cần đâu mẹ, mẹ cho con xin địa chỉ là được rồi ạ!

– Không cự cãi, chờ đó!

– Vâng!

Cô biết không thể thay đổi được quyết định của bà nên cũng ngoan ngoãn chờ người tới. Rất nhanh đã thấy tài xế tới đưa cô về biệt thự riêng của anh.

– Thiếu phu nhân, đây là biệt thự của thiếu gia, tôi xin phép!

– Cảm ơn anh!

Căn biệt thự trước mắt có cu hướng theo chiều hiện đại hơn so với sự cổ điển Châu Âu của nhà chính Tần gia. Nhược Vy tới trước cổng liền thấy một người phụ nữ tầm 40 tuổi bước ra mở cổng niềm nở:

– Thiếu phu nhân, người đã tới! Tôi là quản gia ở đây, để tôi giúp người mang đồ lên phòng!

– Cháu cảm ơn!

Quản gia giúp cô mang hành lí lên phòng ở lầu hai.

– Thiếu phu nhân, đây là phòng của người và thiếu gia!

Căn phòng với màu chủ đạo là đen trắng, bên trong mọi thứ sắp xếp ngăn nắp, một chiếc giường kingsize màu trắng, ngăn cách một tấm kính là phòng quần áo rộng lớn sang trọng.

– Thiếu phu nhân, tôi xuống nhà chuẩn bị bữa trưa, có vấn đề gì người cứ gọi tôi!

– Vâng, mà bác đừng gọi cháu là thiếu phu nhân nữa ạ, cháu tên Nhược Vy bác gọi cháu Tiểu Vy hoặc Vy Vy được rồi ạ!

– Không được, đây là bổn phận của tôi, sao tôi dám gọi vậy, thiếu gia sẽ trách phạt đó ạ!

– Không sao đâu bác, anh ấy không quan tâm đâu.

Cũng đúng thôi, trước mặt mọi người trong nhà anh luôn tỏ ra một người chồng tốt nhưng sau lưng chỉ người trong cuộc mới biết cuộc sống hôn nhân thật sự của bọn họ. Ngay đến nhìn mặt cô anh còn không muốn thì nào anh có để ý tới việc người ta gọi cô là gì.

Chờ quản gia Mộc xuống nhà rồi, cô mới ngồi đó trấn định lại bản thân mình. Ngay từ đâu, người chấp nhận hôn nhân này là cô. Mọi chuyện là do cô tự làm tự chịu nên giờ có thể trách được ai?

Bữa trưa hôm đó anh cũng không trở về. Một mình cô ngồi ăn cũng nhàm chán nên đã bảo quản gia Mộc và mấy người hầu trong nhà ngồi xuống ăn chung với mình.

– Mọi người ngồi xuống ăn chung luôn đi ạ, nhiều vậy một người ăn cũng không hết!

– Thiếu phu nhân, chúng tôi không dám ạ!

– Không sao đâu ạ, mọi người ngồi xuống ăn chung cho vui, cháu không phân biệt giữa chủ và hạ nhân đâu ạ. Dù sao cháu cũng chẳng phải tiểu thư quyền quý gì!

Mấy người hầu trong nhà đều cảm ơn rồi ngồi xuống ăn. Họ tuy mới tiếp xúc nhưng đều rất thích sự dịu dàng dễ mến của vị thiếu phu nhân này. So với Lý Nhã Hân luôn tỏ ra ngoan hiền trước mặt thiếu gia đúng là tốt hơn rất nhiều.

Rất nhanh trời đã chuyển sang tối.

Nhược Vy đang đứng trong bếp nấu ăn cùng với mọi người vô cùng vui vẻ. Trước đã tất cả đã có ngăn cản nhưng cô vẫn chui vô đòi làm cùng nên mọi người cũng chịu thua. Đột nhiên từ ngoài cửa vang lên tiếng giày da rồi một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

– Ở đây cho phép các người ồn ào như vậy từ bao giờ?

Ngay lập tức âm thanh trò chuyện vụt tắt, người hầu trong nhà đều hoảng hốt cúi đầu rối rít:

– Thiếu gia!

Anh không nói gì lạnh mặt bước lên phòng. Trước khi rời đi cũng không quên liếc cô:

– Lên đây!

Bạch Nhược Vy khó hiểu trong đầu nhưng cũng bước theo phía sau. Vào đến phòng mình, anh nhìn cô khinh khỉnh:

– Xem ra cô cũng không tầm thường như tôi nghĩ?

– Ý anh là gì?

– Ý tôi là gì? Bạch Nhược Vy, cô giả bộ ngây thơ với ai thì được, chứ với tôi thì không!

– Đó là do Tần tổng đây tự mình suy diễn lung tung chứ liên quan gì đến tôi?

Tần Chính Nguyên bước lại gần cô, đôi mắt đục ngầu.

Cô sợ hãi lùi lại phía sau cho đến khi bị dồn vào góc tường. Nhưng chỗ cô đứng cũng gần cánh cửa phòng, lúc này Nhược Vy đã cầm chặt lấy nắm cửa định chạy ra ngoài. Biết cô có ý định chạy khỏi phòng Tần Chính Nguyên nhanh hơn một bước nên nắm cổ tay cô kéo về phía giường ngủ.

Bạch Nhược Vy co chân toan định chạy nhưng vẫn bị anh kéo lại xô xuống giường. Bị anh xô nên một bên dây áo của cô tuột xuống để lộ làn da mịn màng và xương quai xanh, lấp ló bên trong lớp áo là vòng một đẫy đã của cô

Yết hầu anh cứ lên xuống liên tục, lúc này ham muốn trong người anh đã dâng cao. Sau đó anh đứng dậy tháo cà vạt, tiện tay cởi luôn chiếc áo sơ mi quăng xuống sàn. Sau đó, khóa trụ hai tay cô đưa lên đỉnh đầu

– Cô trăm phương ngàn kế lấy lòng bà và ba mẹ tôi để được lấy tôi không phải sao, vậy chi bằng để tôi ăn cô.

*Roẹt*

Tần Chính Nguyên xé toạt chiếc đầm cô đang mặc, tiện tay cởi luôn chiếc áo lót. Trên người cô bây giờ chỉ có mỗi cái quần lót màu kem. Thân hình bốc lửa vòng nào ra vòng nấy của cô hiện ra trước mắt anh

– Dừng lại đi, tôi xin anh!

– Quá trễ rồi!

Anh lấy chiếc cà vạt trói hai tay cô đưa lên đỉnh đầu. Sau đó mạnh bạo mà chiếm lấy môi rồi luồn vào trong khoan miệng tham lam lấy hết mật ngọt cho đến khi cô gần như không thở được anh mới rời đi.

– Dừng lại đi, dừng lại đi mà!

– Cô ồn ào quá ngậm miệng lại!

Mặc kệ Nhược Vy cầu xin như thế nào anh vẫn cứ tiếp tục công việc. Sau đó, anh trườn xuống cổ rồi xương quai xanh, mỗi nơi đi qua đều để lại một dấu hôn đỏ ửng như đánh dấu chủ quyền.

Hai bàn tay không hề yên phận mà cứ xoa nắn vòng một căng tròn, đẫy đà của cô thành đủ hình dạng. Sau đó anh vân vê nhũ hoa khiến chúng dựng đứng lên rồi nói với cô một giọng đầy mê người:

– Ngực cô rất vừa tay tôi.

Câu nói của anh khiến Nhược Vy vô cùng đỏ mặt. Bị anh làm nhục như vậy nên nước mắt cô cứ trào ra không ngừng:

– Xin…xin anh dừng…dừng lại đi mà hức hức!

Không quan tâm đến lời cô nói, Tần Chính Nguyên cúi đầu xuống bắt đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa đang đứng thẳng mà ra sức liếm láp.

Hai tay đang bị trói không biết làm thế nào nên cô chỉ đành cầu xin anh:

– Tôi biết tôi sai rồi hức…hức anh dừng lại đi mà tôi xin anh dừng..dừng lại đi hức hức!

– Cô ồn quá!

– Anh…anh dừng lại đi tôi…tôi biết sai rồi hức hức!

– Ngậm miệng lại nếu không tôi sẽ cắn nát ngực cô!

Bàn tay của anh trên cơ thể cô cứ tùy ý làm loạn, hết xoa nắn nơi vòng một đẫy đà lại xuống cái eo nhỏ nhắn rồi từ từ di chuyển xuống nơi tư mật của cô mà thăm dò

Anh nhanh chóng cởi bỏ luôn chiếc quần lót còn sót lại trên người cô rồi ném xuống đất. Sau đó anh cứ ra vào bên trong cô một ngón rồi hai ngón khiến cô vô thức rên lên một tiếng đầy ái muội:

– Ưm…ưm aa~ưm…

– Cơ thể cô thành thật hơn cô nhiều đấy!

Anh nói nhỏ vào tai cô, lúc này nước mắt đã giàn giụa khắp gương mặt xinh đẹp. Dù cô khóc lóc hay van xin như nào thì anh cũng sẽ không bao giờ dừng lại. Sau đó anh liếm nhẹ lên vành tai làm cô khẽ run người.

– Ưm….ưm..ưm…

Anh nhanh chóng thoát y cho mình để giải phóng c* l*ng đã ***** **** từ nãy đến giờ. Sau đó, anh đặt đôi chân thon dài, trắng nõn của cô vòng qua hông mình. Sau đó, anh đâm thẳng vật tượng trưng cho đàn ông của mình vào trong cơ thể cô.

– Áaaa đau…đau dừng….dừng lại!

Nhược Vy cảm thấy phần thân dưới của mình rất đau như bị xé rách ra vậy.

– Thả lỏng ra một chút nữa sẽ hết đũa

Đầu óc cô lúc này trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì cả nên vô thức làm theo anh thả lỏng cơ thể.

Anh cứ thế ra vào bên trong cô liên tục, một dòng máu đỏ chảy ra khiến cô đau rát:

– Hức hức nó…nó đau….đau quá!!!

– Lần đầu sao?

Anh hơi ngạc nhiên chắc có lẽ do từ trước giờ anh luôn nghĩ cô là hạng gái không đàng hoàng.

Vì là lần đầu nên anh ra vào bên trong cô thật nhẹ để cô có thể thích ứng sau đó thì mạnh dần làm cô cứ rên nho nhỏ:

Ưm….ưm..ưmm!

Trên trán cô lúc này đã nhễ nhại mồ hôi cộng thêm mái tóc xõa dài trước mặt làm cô càng kiều diễm, quyến rũ đến mê người

– Gọi tên tôi!

Cô quay sang chỗ khác né tránh ánh mắt anh nhất quyết không gọi tên anh

– Gọi tên tôi nếu không tôi sẽ………

– N…Ng…Nguyên!

Vì bị anh dọa nên cô nhắm chặt hai mắt lại kêu tên anh.

Như được tiếp thêm sức lực anh cứ ra vào bên trong cô cho đến khi chạm đến nơi sâu nhất, cô lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà chống cự mặc cho anh xoay làm đủ loại tư thế.

Khi đã đạt đến cao trào anh phóng thích thứ chất lỏng trắng đục vào trong cô.

Bạch Nhược Vy lúc này hoàn toàn không còn nhận thức được gì nữa, cô ngất đi vì kiệt sức và nhục nhã.

Tần Chính Nguyên cũng rời đi ngay sau đó, bỏ mặc cô nằm trên chiếc giường với căn phòng nặc mùi hoan ái và quần áo dưới sàn nhà.

Chap này hơi đau mắt xíu nhưng xin mọi người đừng ném đá nha. Kỳ hem có nhu cầu xây biệt thự đâu.☺️

Hơn một tuần cuối cùng covid cũng đi, mệt xỉu~

Chương 6: Bị bỏng!

Sáng hôm sau, Bạch Nhược Vy tỉnh dậy, cô thấy bản thân đang nằm trên giường, bên cạnh vẫn lạnh lẽo cho thấy anh không hề ngủ lại.

Vừa mới ngồi dậy, một cơn đau nhói đã truyền từ dưới thân lên. Nhìn thân thể không mảnh vải của mình mà cô nhớ như in việc đêm qua. Những lời sỉ nhục mà anh ban cho cô vẫn vang vọng trong đầu.

Cố gắng lê bước vào phòng tắm, nhìn cơ thể chi chít vết xanh tím của mình mà nước mắt Nhược Vy trào ra. Cô mở nước lên cho chảy thẳng xuống người mình, bàn tay liên tục chà lên người mình đến đỏ cả lên. Cô muốn rửa sạch dấu vết của anh để lại trên người mình.

Mãi hơn một tiếng sau, Bạch Nhược Vy mới bước ra từ trong phòng tắm. Cả khuôn mặt cô nhợt nhạt thiếu sức sống.

Bước xuống dưới lầu, cô thấy anh đang ngồi trên ghế liền muốn quay lên, nhưng Tần Chính Nguyên đã nhìn thấy.

– Xuống đây!

Bất đắc dĩ Nhược Vy mới bước xuống nhà. Cô phải mặc áo cổ cao để che đi dấu vết trên cổ.

– Đọc rồi kí đi!

Trước mặt cô là một bản hợp đồng. Cô cầm lên, lật trang đầu thì bốn chữ “Hợp đồng hôn nhân” đập vào mắt cô. Bên trong có nói sau 2 năm hôn nhân của hai người sẽ kết thúc, đường ai nấy đi.

Bạch Nhược Vy không chút do dự cầm bút kí tên mình vào cuối trang giấy. Cũng tốt, không yêu thì giải thoát cho nhau là tốt nhất!

Tần Chính Nguyên thấy cô kí liền như vậy có chút kinh ngạc. Anh cho rằng cô đã ngọt ngào bên bà và cha mẹ mình chẳng phải với mục đích làm thiếu phu nhân Tần gia sao, có thể dễ dàng kí tên như vậy mà không bề thắc mắc.

Anh kêu quản gia Mộc gọi mọi người lại tập chung rồi nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy sự hả hê và khinh bỉ:

– Tất cả nghe cho rõ, từ nay cô ta sẽ làm việc ở đây như một người giúp việc. Cấm ai được phép gọi cô ta là thiếu phu nhân.

Nói xong anh lập tức rời đi, cô đứng đó nhìn theo nở nụ cười chua xót.

Mọi người đều thương xót cho cô nhưng phận là người làm không dám ý kiến, cô cũng không muốn liên lụy tới họ nên chỉ cười một cái cho qua.

[………………………]

Nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau cô bắt đầu công việc của mình dưới danh giúp việc. Ha, từ thiếu phu nhân cưới hỏi đàng hoàng nhưng lại phải làm công việc của người ở, bị anh hành hạ thể xác khi muốn.

Không chỉ vậy, anh còn cấm cô không được phép ngủ trên giường của anh. Cô đành dọn sang căn phòng trống ở cuối hành lang.

Cả ngày dài, từ tưới cây, lau dọn, nấu ăn cho tới giặt đồ cô đều làm. Quản gia Mộc đã nhiều lần cản nhưng cô vẫn cố.

Tối.

Đang nấu cơm ở trong bếp thì thấy người giúp việc báo anh đã về. Cô cũng bước ra tránh anh không thấy mặt lại bực tức.

Nhưng hôm nay không giống mọi lần, đi cùng anh trở về còn có một người phụ nữ. Tay anh choàng qua eo cô ta nhìn mọi người, đặc biệt là cô.

– Từ hôm nay Nhã Hân sẽ ở đây, lời của cô ấy cũng giống như lời của tôi. Nhớ cho kĩ.

Bạch Nhược Vy đứng đó cảm thấy bản thân không hơn không kém như một trò hề. Chồng đưa tình nhân của anh ta về ở chung nhưng mình lại chẳng có quyền để lên tiếng cấm cản. Vốn dĩ cô chỉ là một người vợ trên danh nghĩa, gắn với anh là bản hợp đồng 2 năm, anh cũng từng nói chưa bao giờ xem cô là vợ mình.

Nói rồi hai con người đó bước lên phòng. Người hầu trong nhà đều cảm thấy những ngày tháng sau này khó sống rồi. Quản gia Mộc thương cảm cho cô nhưng cũng chẳng thể thay đổi. Bà tính gọi điện cho Đông Phương Dung nhưng bị Nhược Vy ngăn lại:

– Kệ đi bác, cháu không sao.

Quản gia Mộc xoa đầu cô an ủi. Thiếu phu nhân tốt như vậy mà thiếu gia còn không nhận ra.

Lúc trước bà thấy Lý Nhã Hân đã nghĩ cô ta thực sự tốt. Nhưng dần dần cái đuôi cáo của cô ta mới lộ ra, bề ngoài tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng sau lưng mới bộc lộ bản chất hám của, dã tâm độc ác của cô ta.

Lúc sau, cô đang trong bếp thì Lý Nhã Hân bước vào. Lúc ấy Nhược Vy đang đun nước, Lý Nhã Hân liền tỏ ra thân thiện.

– Cô là vợ của anh ấy à?

– Đúng vậy! Nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa.

– Tôi biết, thực sự tôi không cam lòng khi cô trở thành vợ của anh ấy, trong khi đó tôi và anh ấy yêu nhau lâu rồi cũng phải lén lút!

Lý Nhã Hân tỏ ra đáng thương nhỏ giọng nói.

– Xin lỗi, nếu tôi biết anh ấy có người mình yêu rồi tôi sẽ từ chối hôn sự này ngay từ đầu.

Bất chợt Lý Nhã Hân dùng tay hất đổ bình nước nóng trên tay cô xuống. Cả đống nước nóng dội vào chân của cô, chỉ có một chút văng vào tay cô ta.

Lý Nhã Hân chợt ôm tay thét lên làm kinh động mọi người, cả anh đang trên thư phòng cũng bị tiếng thét của cô ta mà chạy xuống.

– Nhã Hân, em sao vậy, ai làm?

Cô nhìn cảnh tượng trước mắt mà tim đau nhói. Cho dù biết cô ấy mới là người anh yêu nhưng cảnh anh quan tâm hỏi han Lý Nhã Hân diễn ra trước mắt cũng không hề dễ chịu chút nào.

Lý Nhã Hân ôm lấy mu bàn tay có chút đỏ của mình mà sụt sịt đáng thương:

– Nguyên, không phải lỗi của chị ấy đâu, anh đừng trách chị ấy, là do em bất cẩn mới bị bỏng.

Tần Chính Nguyên nghe lời Lý Nhã Hân nói mà nhìn cô với đôi mắt căm giận. Anh đỡ cô ta đứng dậy.

“Chát”!

Một cái tát giáng thẳng vào mặt cô, người tát cô không ai khác chính là anh.

– Bạch Nhược Vy, tôi đã cảnh cáo cô không được động vào Tiểu Hân rồi sao cô dám!

– Em không có, là cô ta tự mình hất đổ bình nước!

– Cô còn giảo biện, tôi nói cho cô biết, tốt nhất là an phận làm thiếu phu nhân của cái nhà này đi. Nhã Hân là giới hạn cuối cùng của tôi. Nếu không phải tại cô tôi với cô ấy sớm đã cưới nhau rồi!

Tần Chính Nguyên đỡ Lý Nhã Hân ra sopha ngồi, kêu người gọi bác sĩ tới cho cô ta. Trong khi vết bỏng không bằng một phần mười của cô.

Quản gia Mộc sau khi thấy anh rời đi liền kéo cô đi xử lí vết thương. Bà từ nãy đã nhìn thấy mu bàn chân của cô bị bỏng đến phồng rộp lên.

– Tiểu Vy, vào bác xử lí vết bỏng cho, chân con bỏng hết rồi kìa!

Quản gia Mộc nhắc cô mới thấy đau, nãy giờ vì những lời chỉ trích của anh mà bản thân cô quên mất mình còn bị nặng hơn Lý Nhã Hân.

– Tại sao đột nhiên con với Lý tiểu thư lại bị bỏng vậy?

– Con đang nói chuyện với cô ta chợt cô ta hất đổ bình nước trên tay con, thực sự không phải do con làm cô ta bị bỏng.

– Yên tâm đi ta tin mà, từ giờ con tránh xa Lý Nhã Hân, cô ta không phải người tốt đẹp gì đâu. Cũng vì vậy nên lão gia và phu nhân đều không chấp nhận cô ta làm thiếu phu nhân nhà này đó!

– Vâng, con biết rồi.

__________________

Tối hôm đó, do cơn đau từ vết thương truyền tới lên cô phát sốt. Cả người nóng rực, mồ hôi thấm ướt bộ đồ ngủ. Nhược Vy mê man rồi mơ thấy lúc trước, khi cha mẹ cô vẫn chưa mất. Lúc ấy hạnh phúc biết bao.

Nhưng hiện giờ căn phòng nhỏ này chỉ có mình cô, nó lại nằm ở cuối hành lang lên không ai phát hiện ra cô phát sốt,

………..

Sáng hôm sau, Tần Chính Nguyên và Lý Nhã Hân đã dậy cùng nhau ăn sáng nhưng vẫn chưa thấy Nhược Vy xuất hiện. Cả hai cũng coi như không quen biết mà để tâm tới cô.

Quản gia Mộc thấy kì lạ khi giờ này mà cô chưa dậy lên đã lên phòng cô. Mở cửa ra thấy Nhược Vy vẫn nằm mê man ở đó. Bà thử đưa tay lên trán thì thấy nó nóng rực, gọi mãi vẫn không thấy cô có biểu hiện tỉnh

Quản gia Mộc lật đật chạy xuống lầu gọi xe đưa cô tới bệnh viện. Bà cũng gọi kể lại sự việc hôm qua cho cha mẹ anh.

Sau nhiều lần suy nghĩ Yin quyết định 20 like một chap mới nha. Đọc chùa mình tủi lắm

Chương 7: Một chút áy náy!

 

Mãi tới chiều tối Nhược Vy mới tỉnh lại. Nhìn thấy trần nhà trắng tinh cùng mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, cô biết mình đang ở bệnh viện. Nhưng ai là người đưa cô vào đây?

Chống tay ngồi dậy, cánh cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài. Cô vô cùng bất ngờ khi thấy người đến là bà nội và cha mẹ anh.

– Bà, cha mẹ, sao mọi người biết con ở đây ạ?

– Tiểu Vy, để con chịu uất ức rồi.

– Không sao ạ, do con bất cẩn thôi.

– Con không cần bao che cho hai đứa ôn dịch kia, quản gia Mộc đã kể hết với mẹ rồi.

Ngồi nói chuyện một hồi cả ba cũng ra về cho cô nghỉ ngơi. Trước khi đi mẹ anh còn vỗ vào tay cô:

– Con yên tâm, mẹ sẽ làm chủ cho con.

________________________

Tại tập đoàn MH.

 

Tần Chính Nguyên đang làm việc cánh cửa văn phòng đột ngột bị đẩy mạnh ra từ bên ngoài. Anh bực bội quát:

– Ai đó, không muốn sống nữa hả?

– Sao, mày muốn làm gì bà già này!

Thấy người tới là mẹ mình, Tần Chính Nguyên điều chỉnh giọng rồi mới từ từ cất lời:

– Mẹ tới có chuyện gì?

– Hôm qua mày với con hồ ly kia làm gì tiểu Vy?

– Thật là giả tạo, cô ta làm Nhã Hân bị bỏng, con chưa tính với cô ta thì thôi lại còn kêu mẹ tới đòi công bằng?

– Mày…Tiểu Vy là vợ mày, mày không bênh thì thôi lại còn hùa với người ngoài bắt nạt nó!

– Con đã cảnh báo với cô ta không được đụng tới Nhã Hân rồi, là do cô ta không biết điều. Một cái tát còn là nhẹ đấy!

– Cái gì, Tần Chính Nguyên mày dám đánh Tiểu Vy? Thằng mất nết!

Tần Chính Nguyên nghe mẹ mình hỏi lại thế thì hơi bất ngờ.

– Không phải cô ta nói với mẹ con tát cô ta sao?

– Mày nghe cho kĩ đây, Tiểu Vy không hề nói gì, là quản gia Mộc đã kể mọi chuyện cho ta, vậy mà mày còn tát nó, Tiểu Vy còn bao che cho mày. Sao, con nhỏ kia bị bỏng chỗ nào mà kêu gào gọi bác sĩ, trong khi đó Tiểu Vy bị bỏng hết mu bàn chân, còn phát sốt cả đêm. Nếu không phải quản gia Mộc phát hiện kịp thời gọi xe cấp cứu thì đã nguy hiểm đến tính mạng rồi!

Cái gì? Cô ta còn bị bỏng nặng hơn Nhã Hân, phát sốt cả đêm?

 

Tại sao cô ta đã cố tình hại Nhã Hân mà bản thân còn bị thương nặng như vậy? Định lấy đó để khổ nhục kế với mẹ anh sao?

– Dù sao cũng là do cô ta cố tình làm Nhã Hân bị bỏng! Tự làm tự chịu?

– Là Tiểu Vy làm hay do con hồ ly kia tính kế thì mày tự rõ! Nếu không nhầm trong bếp có camera, tự mà xem lại!

Đông Phương Dung nói xong giận dữ bỏ đi, so với lúc tới cơn giận của bà không những không giảm mà còn tăng thêm. Trong lòng bà hiện tại đang thầm nghĩ giá như ngày đó đẻ quả trứng luộc ăn có phải tốt hơn sinh ra được đứa con ngu ngốc như vậy không. Vợ hiền ở nhà không muốn lại bênh con cáo già kia chằm chặp.

Còn tại căn phòng làm việc, Tần Chính Nguyên vẫn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ lúc này. Chợt nhớ ra lời mẹ anh nói lúc nãy, khắp nhà nh đều có camera ẩn, trong bếp cũng có.

Ngay lập tức, Tần Chính Nguyên kết nối máy tính với hệ thống camera tại nhà mình.

Mở đoạn clip quay lại sự việc tối qua lên, từng lời nói cùng hành động của cả hai người con gái đều rất rõ ràng.

Cảnh tượng Lý Nhã Hân đột nhiên đưa tay ra hất đổ bình nước trên tay cô hiện ra như hiện thực đánh vào tâm trí anh. Thật sự là Lý Nhã Hân cố ý sao?

Trong video anh cũng thấy rõ phần lớn nước nóng đều dội vào chân cô, nhưng tại sao lúc đó cô vẫn không hề khóc hay la hét một chút?

Bất giác trong lòng Tần Chính Nguyên cảm thấy tội lỗi. Là anh không tìm hiểu kĩ trước câu chuyện mà đã mắng cô để bênh vực cho Lý Nhã Hân, không chỉ vậy lúc đó còn tát cô.

Tâm trí rối bời, anh rời khỏi phòng làm việc, bấm thang máy xuống thẳng hầm để xe. Lái xe tới bệnh viện, anh hỏi y tá phòng bệnh của cô rồi đi tìm.

Cánh cửa phòng mở ra, bên trong Nhược Vy vì còn mệt nên đã ngủ say. Tiến tới cạnh giường bệnh, anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường cô.

Khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, hơn nữa nhìn cô gầy hơn rất nhiều so với lúc mới gặp.

Bàn tay anh vô thức lướt qua khuôn mặt đang ngủ của cô, trông cô lúc này vô cùng an tĩnh, tuy vậy đôi lông mày vẫn hơi nhíu lại như đang mơ thấy gì đó.

 

Anh định lay cô dậy chợt giật mình rời tay khỏi chỗ cũ. Tần Chính Nguyên mày đang làm cái gì vậy, tại sao lại thấy thương cảm cho cô ta cơ chứ? Là cô ta trăm phương ngàn kế chen chân vào phá hoại hạnh phúc của anh và Nhã Hân.

Cho dù Nhã Hân có cố ý làm bản thân bị bỏng, rồi vô ý làm cô bị bỏng nặng đi chăng nữa thì cũng là do cô ta chen vào hạnh phúc của anh, cướp đi vị trí vốn thuộc về Nhã Hân mà thôi.

Tần Chính Nguyên vẫn một mực tin tưởng Lý Nhã Hân mọi thứ bởi hiện tại cô là bạn gái anh, không chỉ vậy còn là người từng cứu anh lúc bị bắt cóc.

Nghĩ vậy nên anh cũng ngay lập tức rời khỏi phòng bệnh, bước đi mà không hề ngoảnh lại nhìn cô tới một lần.

____________________________

Sau ba ngày ở viện cuối cùng Nhược Vy cũng được bác sĩ cho phép trở về nhà. Vết bỏng ở chân của cô bác sĩ nói cần bôi thuốc điều trị đều đặn thì sẽ không để lại sẹo. Ngoài ra ông còn nói cơ thể cô bị suy nhược trầm trọng, cần bổi bổ tốt để mau lành vết thương hơn.

Mọi người hay tin cô được xuất viện đều vô cùng vui mừng, hỏi han cô từng chút một. Tuy nhỏ nhoi nhưng thứ ấm áp ấy cũng rất quan trọng đối với cô lúc này. Mang tiếng có chồng nhưng không hề biết cảm giác hạnh phúc hôn nhân là gì, ngược lại còn chịu đủ loại tủi nhục.

Quản gia Mộc giúp cô mang đồ trở về phòng. Mấy ngày ở viện ngoại trừ quản gia, mẹ anh thỉnh thoảng tới thăm cô ra thì hoàn toàn không thấy anh xuất hiện. Cũng phải, anh ấy hiện tại đang bận chăm sóc cho người khác, đâu có rảnh thời gian mà thương hại cô.

Cả buổi không thấy Lý Nhã Hân xuất hiện, cô có hơi thắc mắc nhưng cũng gạt qua một bên. Từ giờ tốt nhất cứ cách xa cô ta được chút nào hay chút đó. Cô không rảnh mà gây sự với cô ta làm gì, bởi cuối cùng người đau là cô mà thôi.

Tần Chính Nguyên từ hôm qua đã đưa Lý Nhã Hân về lại chung cư của cô ta, tránh cô ta gây sự với cô. Tuy không muốn vừa tới chưa bao lâu đã phải rời đi nhưng Lý Nhã Hân cũng không thể làm gì khác. Trước giờ cô ta luôn tỏ ra hiểu chuyện và ẩn nhẫn trước mặt anh, bởi vậy lên đồng ý chuyển đi. Đã vậy còn tỏ ra tội lỗi mà nói nhờ anh gửi tới cô lời xin lỗi. Anh cứ nghĩ cô ta biết sai rồi lên cũng hài lòng hơn.

Chương 8: Cấp cứu!

Bắt đầu kể từ ngày hôm đó, cuộc sống tẻ nhạt của cô lại quay trở lại quỹ đạo ban đầu. Anh cũng hiếm khi về nhà hơn, phần lớn ở lại công ty hoặc chỗ của Lý Nhã Hân.

Cô là vậy nhưng Tần Chính Nguyên anh lại không ổn chút nào. Kể từ sau hôm xem được đoạn video kia và tới phòng bệnh của cô, tâm trí của anh như bị đảo lộn. Dù ở bên cạnh Lý Nhã Hân nhưng không hiểu sao hình ảnh cô ốm yếu nằm trong bệnh viện cứ quanh quẩn trong đầu anh.

Rõ ràng là anh rất hận cô, hận vì cô đã xen vào phá hoại hạnh phúc của anh và người anh yêu. Nhưng cảnh tượng cô yên lặng không chút kháng cự khi bị Lý Nhã Hân công kích, sự phản đối quyết liệt của cô vào cái đêm mà anh chiếm lấy cô vẫn ám ảnh anh. Điều đó khiến mấy ngày nay anh không ngừng vùi đầu vào công việc để quên đi mọi chuyện.

Tại sao chỉ là một người phụ nữ bình thường nhưng lại làm ảnh hưởng tới cảm xúc của anh đến vậy.

Nếu đã là ghét, hận thì tại sao hình bóng cô cứ in trong đầu anh không mờ.

………..

Thấm thoắt lại một tháng nữa trôi qua, cô và anh tính tới nay đã sống với nhau được hơn một tháng. Tuy vậy vẫn là chẳng ai quan tâm tới ai, ai sống cuộc đời của người đó. Chỉ cần hết hai năm, hợp đồng giữa cô và anh sẽ kết thúc, hai người sẽ ly hôn, đường ai nấy đi không liên quan tới nhau nữa.

Dạo gần đây không hiểu sao Nhược Vy ngủ rất nhiều, khẩu vị cũng thay đổi. Những món trước giờ cô rất thích thì nay ngửi mùi thôi cũng đã thấy buồn nôn khó chịu, cả ngày không ăn nổi một cái gì. Bởi vậy mà nhìn cô vốn đã nhỏ bé nay càng gầy gò hơn. Mà kinh nguyệt của cô vốn không đều nên giờ bị trễ hai tuần rồi cô cũng không để ý mấy.

Quản gia Mộc rất lo lắng, kêu cô tới bệnh viện khám thử xem sao. Tuy vậy cô nghĩ rằng mình chỉ do đau bao tử nên mới kén ăn vậy. Lúc trước vừa học vừa làm, nhiều khi quên ăn quên ngủ cô cũng hay bị như vậy.

…..

Tối.

Hôm nay đột nhiên Tần Chính Nguyên trở về nhà, suốt một tháng qua anh hầu như không về quá 3 lần, không có anh và Lý Nhã Hân làm khó cô cũng quen dần nên giờ nhìn thấy anh thấy hơi e dè.

Vừa nghe tiếng xe của anh ngoài cửa, cô vội vàng nói với quản gia Mộc rằng mình có hơi mệt rồi lẩn về phòng.

Bước vào căn phòng nhỏ bé của mình, cô vào thẳng phòng tắm tắm rửa.

Ngâm mình trong bồn nước nóng thật sự là cách xua tan đi mệt mỏi hữu hiệu sau cả ngày dài.

………..

Bước chân ra ngoài, trên người Nhược Vy chỉ quấn độc mỗi cái khăn tắm, một tay giữ khăn, tay còn lại cầm khăn lau mái tóc còn nhỏ nước.

Cái khăn cô cầm trên tay rơi xuống tự do khi thấy Tần Chính Nguyên đang ngồi trên giường của mình.

– Anh…sao anh lại ở đây?

– Tại sao tôi không được ở đây, cô nên nhớ đây là nhà tôi! Tôi muốn ở đâu là quyền của tôi.

– Nhưng đây là phòng tôi!

– Cô cũng thuộc quyền sở hữu của tôi thì căn phòng này có là gì!

Ha, ý anh ta cô chỉ là một món đồ thuộc quyền sở hữu của anh ta thôi sao? Hết làm người ở rồi giờ thành một món đồ chơi?

Mắt thấy Tần Chính Nguyên từ từ bước lại phía mình, Nhược Vy theo bản năng lùi lại phía sau. Lúc cô tính chạy trốn thì đã bị cánh tay của anh túm lại.

– Thả tôi ra! Anh muốn làm gì!

– Muốn làm gì à, muốn cô thực hiện nghĩa vụ của một người vợ đó!

Cô đương nhiên hiểu “nghĩa vụ của một người vợ” ở trog miệng anh ta là gì. Đây là lại muốn chà đạp cô đây mà. Nhược Vy liều mạng lắc đầu.

– Không….tôi không muốn, anh tránh xa ra, đi tìm người anh yêu mà làm.

– Trên danh nghĩa cô là vợ của tôi, việc này cô đương nhiên phải chấp nhận!

Nói rồi không để cô kịp nói thêm một lời nào, anh đã nhấc bổng cô lên ném xuống giường vô cùng mạnh bạo.

– Á…tránh ra…anh tránh xa tôi ra….

Mặc cho cô phản kháng, anh vẫn không mảy may để ý, tay thuần thục lột cái khăn tắm trên người cô ra. Trên người Nhược Vy hiện tại không còn một mảnh vải che thân.

Không một bước dạo đầu, phân thân to lớn trực tiếp đi vào bên trong cô. Bên trong vô cùng khít chặt khiến anh di chuyển cũng khó khăn.

– Á…!!!

Đau đớn và tủi nhục khiến nước mắt của cô trào ra. Tần Chính Nguyên nhìn thấy nhưng cũng mặc kệ mà mạnh bạo ra vào, mặc cho cô có van xin.

– Xin anh….đừng mà….tha cho tôi…!

Càng ngày, không những chẳng nhẹ nhàng mà anh còn ra vào mạnh bạo hơn.

Cô đau đớn cắn chặt răng của mình. Không hiểu sao lần này bụng cô lại nhói đau như vậy. Tuy mọi lần anh vẫn mạnh bạo nhưng lần này bụng của cô lại rất đau.

Một dòng máu đỏ chói chảy ra làm anh hốt hoảng, vội dừng lại động tác của mình mà lùi ra. Dưới thân cô máu không ngừng trào ra, đỏ thẫm cả một mảng drap giường.

Nhược Vy hai tay ôm lấy bụng, sắc mặt trắng bệch vì đau. Miệng cô cố thều thào mấy chữ đứt quãng:

– Tôi….đau bụng….cứu tôi….

Tần Chính Nguyên hốt hoảng trước cảnh tượng trước mắt mình. Anh vội lấy đồ mặc vào cho cô, thay quần áo của mình rồi vội vàng bế cô lên chạy xuống lầu.

Quản gia Mộc vẫn chưa ngủ, đang định đóng cửa chợt thấy thiếu gia bế Tiểu Vy chạy vội xuống, dưới chân cô còn chảy dài một dòng máu đỏ. Bà vội vã gọi xe.

Tài xế nhanh chóng lái xe tới. Bế cô đặt vào xe, tay của anh không ngừng run lên. Có trời mới biết lúc thấy cô nằm giữa giường với máu đỏ, anh hoảng tới mức nào. Chính anh cũng không biết tại sao cô lại bị như vậy.

Mất mười lăm phút mới tới được bệnh viện, anh vội vàng bế cô lên chạy thẳng về phía phòng cấp cứu. Bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy lại, đặt cô lên băng ca đẩy thẳng vào phòng cấp cứu. Ánh đèn đỏ chói được bật lên.

Bên ngoài, Tần Chính Nguyên vẫn chưa bình tĩnh lại được. Quần áo của anh đều bị dính máu của cô nhưng giờ phút này anh đâu màng tới điều đó. Tuy rất hận cô nhưng khi nhìn thấy cô bị đẩy vào phòng cấp cứu không hiểu sao anh lại vô thức lo lắng, thậm chí là có chút hoảng sợ.

[……………..Còn…………

Có biến rồi!!

Chị Vy bị sao vậy nhỉ??

 

Chương 9: Sảy thai

 

Ánh đèn cấp cứu vẫn chưa chuyển sang màu xanh. Đã một tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì.

Không ai biết lúc này lòng của Tần Chính Nguyên đã rối như tơ vò. Trên người anh vẫn là bộ quần áo đã dính máu của cô.

Hành lang vắng lặng chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập. Từ xa là vợ chồng Tần phu nhân đang hớt hải chạy lại.

Hai ông bà mới lên giường nghỉ thì nhận được điện thoại của quản gia Mộc nói cô xảy ra chuyện. Vậy là nửa đêm nửa hôm tất tả chạy tới, quần áo ngủ vẫn chưa thay ra.

– Chuyện gì xảy ra, tại sao Tiểu Vy lại phải vào phòng cấp cứu.

– Chưa có kết quả, bác sĩ đang làm phẫu thuật.

Đông Phương Dung chắp hai tay lại cầu trời phật mong cô không xảy ra chuyện nghiêm trọng. Tần Chính Hoàng tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng trong ánh mắt không giấu nổi lo lắng.

Lúc nghe điện thoại từ quản gia, cô bị ngất lại còn chảy rất nhiều máu làm cho tim bà như ngừng đập. Trên đường đi tới bệnh viện đã phải bắt tài xế lái nhanh chút.

Thời gian vẫn cứ trôi đi không ngừng, thêm một tiếng nữa qua đi. Đúng lúc cả ba người bên ngoài đang lo lắng không yên, tâm trạng như ngồi trên lửa thì “Ting” một tiếng, ánh đèn trên cửa phòng cấp cứu chuyển thành màu xanh.

Bác sĩ phẫu thuật chính là một người phụ nữ trung tuổi, bước ra cất giọng:

– Ai là người nhà của bệnh nhân.

– Là tôi, cô ấy bị sao vậy?. Trải‎ nghiệm‎ đọc‎ tru𝘆ện‎ số‎ 1‎ tại‎ (‎ TrùmT‎ ru𝘆ện.𝑉n‎ )

Tần Chính Nguyên trả lời.

– Anh là chồng của bệnh nhân?

– Đúng vậy?

Nghe tới đây thôi là bác sĩ ngay lập tức thay đổi sắc mặt, mắng mỏ:

– Anh làm chồng cái kiểu gì vậy. Không biết vợ mình đang mang thai sao mà còn quan hệ. Cũng may là đưa vào đây kịp chứ không thì cả lớn cũng chưa chắc đã cứu nổi chứ đừng nói tới đứa bé. Do mất máu quá nhiều mà đã không giữ được đứa bé, thai kì chưa được ba tháng thì không được phép vận động. Lát nữa bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng hồi sức, người nhà có thể vào thăm.

Nói xong bác sĩ ngay lập tức rời đi.

Hai ông bà Tần vừa nghe tới hai chữ “Có thai” đã vui mừng không thể tả nổi. Nhưng tới lúc nghe bác sĩ nói “không giữ được đứa bé” thì Đông Phương Dung đã vì quá sốc mà ngất đi. Tần lão gia cũng sốc không kém nhưng còn phải cố chống đỡ để dìu vợ mình.

– Bác sĩ, bác sĩ!!

Cùng lúc này Nhược Vy được y tá đẩy ra ngoài. Nhìn sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, đôi môi khô nứt nẻ của cô mà Tần Chính Nguyên chết lặng.

Lúc biết tin cô có thai, anh sẽ được làm ba thì tâm trạng rất khó tả. Nhưng biết được chỉ vì hành động của mình mà đứa con chưa kịp chào đời đã mất đi anh vô cùng đau đớn dằn vặt.

Tuy không yêu cô nhưng dù sao thì đứa bé trong bụng cô vẫn là con của anh. Đứa con đầu lòng của anh lại chỉ vì một phút nhất thời nông nổi đã vĩnh viễn rời xa họ. Anh vô cùng hoảng hốt.

Điều càng làm anh lo sợ hơn đó là phản ứng của cô nếu mình bị mất con sẽ ra sao. Tâm trạng của một người mẹ khi biết con mình mất đi khi bản thân còn chưa biết đến sự tồn tại của đứa bé.

Thất thần hồi lâu, Tần Chính Nguyên khôi phục cảm xúc, chậm rãi bước vào căn phòng hồi sức.

Anh muốn đưa tay chạm lên khuôn mặt tiều tụy nhợt nhạt của cô nhưng không dám. Bàn tay run run đã đưa ra tới trước mặt cô rồi nhưng lại lùi về. Đúng vậy, anh không đủ can đảm để chạm vào cô.

[…….]

Mãi tới tận gần trưa hôm sau, Nhược Vy mới tỉnh dậy. Cô mở mắt nhìn trần nhà trắng toát của bệnh viện, mùi thuốc khử trùng sực vào mũi khó chịu. Cổ họng khô rát muốn nói cũng khó.

Cố gắng chống tay ngồi dậy, cô vươn tay lấy ly nước ở trên bàn cạnh giường. Nhưng vì mới trải qua phẫu thuật còn mất máu nhiều nên hiện tại Nhược Vy rất yếu. Tay cầm cốc run run rồi làm rơi cái ly xuống vỡ tan.

Cánh cửa phòng bật ra, giọng nói hốt hoảng quen thuộc của Đông Phương Dung vang lên.

– Tiểu Vy, Tiểu Vy, con sao vậy!!??

 

Bà chạy vào, rót một ly nước ấm đưa cho cô.

Uống hớp nước trôi vào họng rồi mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, cô mới hỏi.

– Mẹ! Con bị sao vậy ạ?

Cô nhớ hôm qua lúc anh đang phát tiết trên người mình thì bụng cô quặn lên đau đớn, bên dưới có cảm giác máu chảy ra rất nhiều. Anh đưa cô ra xe tới bệnh viện thì cô đã ngất rồi lên những chuyện sau đó cô chẳng nhớ gì hết.

– Tiểu Vy….con… Con phải bình tĩnh chút….

– Mẹ…có chuyện gì vậy ạ… Sao mẹ…..con….bị sao ạ??

– Tiểu Vy, con phải hết sức bình tĩnh…..bác sĩ…..bác sĩ nói con………..

– Con sao ạ??.

– Con bị…..con bị sảy….sảy thai…

Đông Phương Dung cố gắng lắm mới nói được hết câu của mình. Bà lo cô sẽ không chịu đựng được nỗi đau này..

Quả nhiên cô ngay lập tức trở lên mất bình tĩnh, nước mắt đầm đìa.

– Mẹ…mẹ đùa con đúng không ạ…. Con… Con bị sảy thai…

– Không có. Con bình tĩnh chút.. Bác sí nói con mất máu quá nhiều nên…không giữ được..đứa bé…..

– Không….đây không phải là sự thật….con của con…..

Nhược Vy hoàn toàn bị kích động mà khóc nức nở. Đông Phương Dung vội vàng ôm lấy cô tránh cô làm tổn thương mình.

– Không….con của con….con của con…đứa bé…

– Ngoan nào, bình tĩnh đi con, con vẫn còn yếu…

Cảm xúc của cô hoàn toàn không thể khống chế được, khóc nấc lên một hồi rồi ngất xỉu.

 

Hai ông bà sợ quá vội gọi bác sĩ.

– Bác sĩ, bác sĩ!!!

Tiêm cho cô một mũi an thần, bác sĩ dặn dò hai người:

– Bệnh nhân vì quá kích động nên mới ngất xỉu. Tôi đã tiêm cho cô ấy thuốc an thần. Người nhà chú ý trông chừng bệnh nhân, tránh để cô ấy làm chuyện dại dột.

– Cảm ơn bác sĩ.

Chờ bác sĩ rời khỏi phòng rồi bà Đông Phương Dung mới ôm lấy chồng mà khóc:

– Tội nghiệp tiểu Vy, con bé đâu có làm gì sai mà ông trời lại đối xử với nó như vậy chứ. Nó còn chưa biết đến sự tồn tại của con thì đã phải chịu kích thích như vậy. Huhu, tiểu Vy của tôi.

– Thôi nào, bà đừng khóc nữa, mắc công con bé thấy lại khóc theo đó. Thương con thì thương nhưng giờ vẫn lên nghỉ ngơi đi mà còn trông con bé. Đi về đi, rồi bảo quản gia nấu đồ bổ cho tiểu Vy, tôi gọi y tá tới canh chừng. Lúc nào nó dậy sẽ báo với chúng ta.

Ông Tần dìu vợ ra về. Chờ cánh cửa phòng bệnh khép lại, Nhược Vy ở trên giường mới mở đôi mắt đẫm nước của mình ra.

Con của cô, đứa bé của cô nó có làm gì sai đâu mà ông trời lỡ đưa nó rời xa cô. Cô còn chưa biết tới sự hiện diện của đứa bé thì nó đã rời bỏ cô mà đi. Mấy ngày trước cơ thể cô có nhiều biến đổi nhưng lại chỉ nghĩ bản thân đau dạ dày. Nếu lúc đó cô chịu đi khám có phải sẽ biết được trong bụng mình còn có một sinh linh bé nhỏ đang tồn tại. Nếu biết được thì cô đã cố gắng ngăn Tần Chính Nguyên lại bằng mọi cách. Như vậy có lẽ con của cô sẽ không rời xa cô mãi mãi như vậy. Ba mẹ cô đã mất rồi, bây giờ đứa con duy nhất của cô cũng bỏ cô mà đi mãi mãi..

/Yin~~

Chương này khóc sướt mướt mới viết xong😞.

Tác giả tuy mong các tình yêu ủng hộ lắm nhưng có cho gạch đá thì ít thui, chứ nhà Yin không đủ đất xây biệt thự.

 

Chương 10: Đút cơm!

Nằm đó mà nước mắt của cô không ngừng rơi. Ngay lúc này đây cô rất muốn li hôn với anh, để giải thoát cho cuộc đời của mình.

Nhưng giữa họ còn tồn tại bản hợp đồng hai năm, nếu bây giờ muốn li hôn thì cô sẽ phải bồi thường khoản tiền khổng lồ. Chưa kể đột nhiên li hôn như vậy cô biết giải thích sao với ba mẹ và bà nội đây.

Tuy chỉ là ba mẹ chồng và bà nội chồng nhưng họ đối xử với cô rất tốt. Cái cảm giác ấm áp khi được quan tâm kể từ sau khi ba mẹ mất cô chưa từng được trải nghiệm thì họ đã mang đến cho cô một lần nữa. Muốn li hôn với anh nhưng trong tâm cô lại tham luyến cái tình cảm gia đình đó, mà cũng không lỡ làm cho họ phải buồn lòng.

Cánh cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài. Thân hình cao lớn trong bộ âu phục cắt may đẹp đẽ bước vào phòng bệnh.

Tần Chính Nguyên đang làm việc ở công ty thì chợt có gì đó thôi thúc trong lòng. Dù đã cố không nhớ đến nhưng hình ảnh cô yếu ớt nằm trên giường bệnh lại làm anh xao xuyến. Không biết lúc này cô ra sao rồi, liệu có hận anh khi làm mất con cô không.

Anh bỏ lại đống công việc ở công ty tự mình lái xe tới bệnh viện. Cánh tay đưa lên muốn mở cửa thì nghe tiếng nấc nghẹn ngào của cô vọng ra bèn khựng lại giây lát.

Dứt khoát đẩy cánh cửa phong ra, những câu an ủi lại biến thành lời nói lạnh lẽo vô tình:

– Mất thì cũng đã mất rồi, khóc lóc có giữ lại được hả?

Đôi mắt không có tiêu cự của cô quay sang anh, miệng lẩm bẩm một câu đầy uất hận:

– Trả con cho tôi! Anh trả con cho tôi!!

– Cô bớt điên khùng đi! Ai biết cô có muốn giữ đứa con hoang đó lại hay không. Nếu muốn thì từ đầu đã nhất quyết ngăn cản tôi rồi!

 

– Ngăn cản? Anh nói tôi không ngăn cản anh?

– Tôi…

Anh cứng họng. Đúng vậy! Ngay từ đầu cô đã quyết liệt chống đối anh. Nhưng không biết tại sao lúc đó anh lại điên cuồng như vậy, mặc lời gào thét của cô mà phát tiết.

– Tần Chính Nguyên! Rốt cuộc tôi làm gì sai anh? Tại sao anh lại đối xử với tôi, với con như vậy! Con tôi nó đâu có tội tình gì, nó vẫn còn nhỏ như vậy! Tại sao anh lại nhẫn tâm giết nó. Đến bây giờ anh lại có thể mở miệng ra nói nó là con hoang một cách cay độc như vậy! Anh có còn là con người không hả!!!

Lời nói của Nhược Vy từ nhẹ nhàng thống khổ đến tức giận tột cùng mà bùng nổ cảm xúc mãnh liệt như vậy. Gằn giọng mấy từ cuối cùng bằng giọng nói đã khàn đi do khóc quá nhiều. Cô túm lấy lọ hoa ở bàn ném thẳng tới sát chân anh. Sau đó giường như toàn bộ đồ trong tầm mắt của cô, từ gối, sách báo,….đều bị cô ném sạch. Những mảnh vỡ rải khắp sàn, phòng bệnh thoáng cái đã trở lên hỗn loạn.

Cô ngồi trên giường, ôm lấy chân mình cúi mặt xuống khóc tê tâm phế liệt.

Anh vô cùng bất ngờ trước phản ứng của cô. Từ lúc kết hôn tới bây giờ cô luôn rất ẩn nhẫn, cam chịu đến đáng giận. Nhưng mà cũng không trách được, bản năng của một người mẹ đã khiến cho cô tức giận như vậy khi anh làm mất con của cô.

Thấy cảm xúc của cô dần trở lên bất thường anh vội bấm nút gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ cùng với một cô y tá khác khó lắm mới có thể chế ngự lại cô. Mặc dù mới tiêm thuốc cách đó chưa bao lâu nhưng bây giờ nếu không tiêm nữa sẽ không biết cô có thể làm ra chuyện gì tiếp theo nữa. Chờ cho cô ngủ yên lành rồi bác sĩ mới nói với anh:

– Bệnh nhân mới trải qua cú sốc nặng. Yêu cầu người nhà tránh nói lời kích động tới cô ấy. Sử dụng quá nhiều thuốc an thần sẽ gây ảnh hưởng tới sức khỏe và hồi phục cơ thể của bệnh nhân.

– Cảm ơn!

Chờ cho tất cả rời đi, anh tiến tới nhìn cô một chút mới ra về.

[…..]

Mấy ngày sau đó, tâm trạng của cô mới đỡ hơn một chút. Tuy nhiên sau chuyện này dường như tính tình của cô trầm hẳn đi, ít nói và yên tĩnh hơn trước rất nhiều.

Hàng ngày ba mẹ Tần đều tới thăm cô, hôm nào có việc bận thì sẽ là quản gia Mộc tới trông chừng, trò chuyện an ủi cô. Còn anh kể từ hôm đó cô không hề thấy xuất hiện tại phòng bệnh.

[….]

Ngày xuất viện, người đến đón cô vẫn chỉ là quản gia Mộc và một nữ hầu khác trong nhà. Trở về cô lên phòng của mình nằm đó không để ý tới mọi thứ. Đến bữa thì quản gia bê thức ăn lên phòng cho cô, nhưng tuyệt nhiên cô không hề động tới.

Tối.

Tần Chính Nguyên trở về nhà nhưng không thấy có bóng dáng cô dưới nhà. Hôm nay cô xuất viện, anh vốn định đi đón cô nhưng công ty có việc đột xuất lên đành để quản gia tới đón.

– Thiếu phu nhân đâu?

– Thiếu gia, thiếu phu nhân từ bệnh viện về đến giờ vẫn chưa xuống nhà, cơm trưa cũng không ăn!

Nghe cô không ăn cơm anh khẽ cau mày lại. Cô không biết hiện tại sức khỏe mình ra sao à mà còn bỏ bữa?

Anh lạnh mặt bước lên tầng, đẩy cửa phòng ra nhìn về phía giường. Nhưng ở đó trống không, hoàn toàn không có bóng dáng cô.

Tần Chính Nguyên âm trầm bước tới cửa phòng cô mà gõ cửa, không nghe hồi âm anh đưa tay đẩy ra.

Cô vẫn nằm trên giường, quay lưng về phía cửa. Trên bàn là cơm tối mà quản gia Mộc đã đem lên cho, một miếng cũng chưa đụng.

Gọi cô hai tiếng mà không hề nghe thấy trả lời lại, anh đi tới trước mặt cô. Cứ ngỡ cô đã ngủ rồi nhưng không, trước mắt là hình ảnh cô nằm nhưng nước mắt vẫn rơi không có ngừng, gối đầu cũng đã sớm ướt hết.

Anh kéo cô ngồi dậy gằn giọng:

– Cô không biết sức khỏe của mình ra sao à mà cả ngày không ăn gì. Muốn chết chắc!

Nhược Vy hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt hồn nhiên ngày thường giờ trông vô cùng trống rỗng, vô hồn.

Đôi môi đã khô nứt khẽ hé miệng nói:

– Chết? Chết sao? Tôi chết chẳng phải vô cùng đúng với ý anh à. Tôi chết rồi anh sẽ có thể an ổn ở bên người anh yêu mà không lo tôi bám lấy anh không buông nữa! Không phải rất tốt sao? Tôi chết rồi có thể gặp lại ba mẹ tôi, con tôi, chẳng phải rất tốt ư?

 

Giọng điệu của cô hoàn toàn không nghe ra bất cứ thanh điệu nào, nhàn nhã đến đáng ghét, cũng không hề ấm ức hay tức giận. Nó chi như một câu nói bâng quơ không ý nghĩa.

Cố gắng áp chế cơn giận dữ trong lòng, anh kéo tay cô xuống giường. Chưa để Nhược Vy kịp phản kháng anh đã bế bổng cô lên tay, mặc sự giẫy giụa của cô mà đưa người xuống phòng bếp.

– Quản gia, bà hâm nóng lại thức ăn cho tôi.

Thức ăn được dọn lên nhanh chóng. Trong suốt quá trình ấy, anh không hề buông cô ra mà cứ ôm cô chặt cứng trong vòng tay mình.

Cánh tay đưa đến một muỗng cơm trước miệng mình, cô hoàn toàn không nhìn đến quay mặt đi.

– Ăn đi nếu không đừng trách tôi ăn cô.

Trước sự đe dọa của anh, Nhược Vy miễn cưỡng há miệng ra ăn thìa cơm ấy vô cùng không tình nguyện.

– Anh buông ra! Tôi có tay tôi tự ăn!

– Em muốn tôi đút cho bằng thìa hay bằng miệng thì cứ phản kháng. Tốt nhất nên thức thời ngoan ngoãn!

[………Còn……….]

/Yin~

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận